7 ngày an ái h
Download this app from Microsoft Store for Windows 10 Mobile, Windows Phone 8.1, Windows Phone 8. See screenshots, read the latest customer reviews, and compare ratings for 7 Ngày Ân Ái.
Adobe illustrator CC 2017 + CS6 Full Crack Is Here ~ GetintoPc Adobe illustrator CS6 (Portable) Crack + Serial Number Download ~ GetintoPc Adobe Photoshop 7.0 Free Download For PC Full Version ~ GetintoPc. Sep 04, 2022 · Download free Adobe Illustrator CS6 Tutorial course material and training tutorial, PDF file on 19 pages.
7 Ngày Ân Ái - (Chương 32) - Tác giả Ân Tầm Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Bảy Ngày Ân Ái Được 7.27 / 10 từ 273 phiếu bầu. Đây là một câu chuyện phải nói là dở khóc dở cười khi mà tác giả đã xếp một đôi tình nhân ĐỊNH MỆNH này gặp lại mà lại không biết rằng đó chính là mối thù của mình .
Download starryai - Create Art with AI App 1.3.1 for iPhone free online at AppPure. Get starryai - Create Art with AI for iOS latest version. starryai. AutoModerator • 7 hr. ago. Hey u/ViridianStudent, Please ensure that your post follows the required request format for this sub-reddit to avoid it being removed.
Chương 7: – Gây khó dễ. Lịch trình đựơc bố trí dày đặc. Sau khi ký hợp đồng, sau hàng loạt căng thẳng, hồi hộp, Úc Noãn Tâm chính thức quay những thước phim đầu tiên. Trong phòng thay trang phục, Ngu Ngọc khoác trên người một chiếc váy tuyệt đẹp.
Vay Tiền Online H5vaytien. Đọc truyện 7 Ngày Ân Ái Full, Đoạn trích Hai đứa nhỏ rất nghe lời mẹ, hoạt bát mà chạy đến, rất ngoan mà cung kính cúi người trước mộ, có dáng vẻ của một người lớn chững chạc."Cha nuôi, con và em đến thăm cha đây, mẹ nói hôm nay là sinh nhật ba tuổi của con và em, cha nuôi có vui không?"Mở miệng nói là Hoắc Quân Nghị, hôm nay là sinh nhật lần thứ ba của nó. Nó nhỏ nhưng lại giống như người lớn vậy, cái gì cũng biết hết. Nhìn cho kỹ thì khuôn mặt nó có những đường nét y hệt như Hoắc Thiên Kình."Xí…"Bé gái Hoắc Tư Khuynh bên cạnh mở miệng, nói với bức ảnh có hình chàng trai tuấn tú trên mộ "Quân Nghị thật là đáng ghét, con không muốn anh ấy làm anh đâu, con là chị, cha nuôi nói có đúng không?"Hoắc Tư Khuynh còn nhỏ nhưng đã có dáng vẻ của một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, mặt mũi di truyền sự xinh đẹp của Úc Noãn Tâm."Được rồi, hai đứa nhóc các con, mỗi lần đến thăm cha nuôi lại tranh chấp vấn đề này!"Úc Noãn Tâm nở nụ cười mà nhìn hai đứa nhóc, phủi phủi lá cỏ trên người chúng "Tư Khuynh, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, con là em gái, Quân Nghị là anh trai.""Hừ…" Tư Khuynh lắc lư cái đầu, Quân Nghị lại làm một cái mặt quỷ với Noãn Tâm cười mà nhìn bức ảnh trên mộ, thở dài…"Lăng Thần, thời gian qua thật là nhanh, thoáng cái mà đã ba năm rồi, hai đứa nhóc này cũng đã ba tuổi rồi!" Xem thêm
Cơn mưa nặng hạt kéo dài mãi tới khi màn đêm buông xuống, cho đến khi mặt trăng bị che khuất, cuối cùng biến thành mưa như trút nước đầy đường phố tối đen, đèn hai bên đường không ngừng chớp lóe vì nước mưa điên cuồng. Trên đường gần như không có người, chỉ có một bóng dáng nhỏ nhắn, chao đảo trong mưa không mục đích giống như một cái mưa đánh vào người Úc Noãn Tâm khiến nàng càng khó hít thở, nhưng thế nào cũng không thể sánh bằng sự đau đớn từ tận đáy lòng. Chuyện xảy ra vào ban ngày giống như một tiếng sét giữa trời quang, đánh mạnh vào trái tim nàng, khiến nàng không thể đối mặt với mọi người, mọi chuyện…Di động đã bị nàng tắt đi, không khó tưởng tượng được chắc là Hoắc Thiên Kình đã phái người tìm nàng khắp nơi. Thế nhưng, giờ khắc này, nàng chỉ muốn dùng cách này để trốn tránh tất cả, tất cả của sự mắt pha lẫn với nước mưa rơi xuống, cả người nàng đều ướt sũng. Ánh đèn lò mờ chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng, gần như không còn chút máu. Dưới sự xối gột của nước mưa, sắc mặt nàng càng thêm yếu Noãn Tâm gian nan bước từng bước, không có mục đích, không có chỗ dựa, đôi môi không chút máu run lên vì lạnh…Tất cả mọi thứ của cái đêm ba năm trước lại hiện về trong đầu nàng. Nỗi đau như xé rách hoàn toàn xuyên qua cả người nàng, lần này không phải là nỗi đau về thể xác mà là đau đớn cùng tuyệt vọng bi thương nhất từ tận đáy lòng!Từng hình ảnh khi ở cạnh Hoắc Thiên Kình lại hiện lên trước mắt nàng, đan chen với hình ảnh người đàn ông ba năm trước đây. Nàng khó mà tin được thì ra hai người đó là cùng một người. Hắn tàn nhẫn như một con thú dữ, hủy hết tất cả mọi thứ của nàng, nhưng lại dùng sự dịu dàng nhất làm nàng từng bước mê muội…Vì thế…Nàng đã yêu hắn…Yêu một người đàn ông từng cưỡng bức chính mình!Nàng chưa từng nghĩ tới, nếu có một ngày từ thiên đường rơi xuống thì sẽ thế nào?Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm bắt đầu cười to, nước mắt theo hai má chảy xuống môi, cùng với nụ cười lạnh của nàng thể hiện vẻ thê lương…Nàng chưa từng hận mình đến thế này!Chưa từng có!Nàng thật ngốc phải không?Hoắc Thiên Kình từng rất nghiêm túc mà hỏi nàng, nếu có ngày phát hiện hắn từng gạt nàng thì nàng sẽ thế nào?Nàng gần như đã quên câu trả lời của mình khi đó…Đúng vậy…Chuyện đến nước này nàng sẽ thế nào? Hận hắn sao?Có lẽ phải hận mình hơn mới đúng!Hai ánh đèn xe chiếu cả con đường sáng lên như ban ngày, cũng chiếu lên bóng dáng gần như là linh hồn của Úc Noãn không có né tránh, thậm chí ngay cả ngẩng đầu che mắt cũng không, đôi mắt ngấn lệ chỉ cực kỳ bình tĩnh mà nhìn chiếc xe đang chạy đến gần mình…Môi, từ từ cong lên…Mắt, từ từ nhắm lại…Giờ khắc này, rốt cuộc nàng đã nghĩ ra đáp lẽ chỉ có cách này mới có thể khiến lòng của cả hai được giải thoát…Tiếng thắng xe chói tai vang lên trong màn mưa, giống như một âm thanh cắt ngang trời, dừng lại cùng với bóng dáng của cô gái đang từ từ ngã xuống…———-Vifcland———"Tìm cho tôi, cho dù có lục hết cả thành phố này cũng phải tìm ra cho tôi!"Biệt thự đã định là phải trải qua một đêm không bình yên. Cả người Hoắc Thiên Kình ướt sũng, rõ ràng là vì tìm tung tích của Úc Noãn Tâm mà hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình nữa. Đôi mắt sắc sảo không thể che giấu vẻ khổ sở, âm thanh lãnh khốc vang lên, cứ như là roi da quất vào tai tất cả vệ sĩ trong biệt thự…"Tìm không được cô ấy thì các người cũng đừng về gặp tôi!""Dạ, Hoắc tiên sinh!" Bọn vệ sĩ như là gặp phải giặc dữ, lại dấn thân vào đêm thự tràn ngập mùi mưa gió, thậm chí mang theo mùi hơi tanh ngọt của máu tươi…Hoắc Thiên Kình không ngồi yên được một giây, không nói một lời liền quơ lấy áo khoác muốn bước ra ngoài…"Con đứng lại đó cho mẹ!"Trên cầu thang, âm thanh lạnh lùng uy nghiêm của Anna Winslet vang lên, phòng khách lại vang vọng tiếng giày cao gót rất tao nhã."Con làm ầm ĩ đủ chưa? Vì một cô gái mà nhìn mình xem đã thành cái gì?" Bà bước đến trước mặt Hoắc Thiên Kình, chân mày khoan thai cũng bỗng nhíu chặt"Chuyện của con, mẹ đừng quản thì hơn!" Lòng Hoắc Thiên Kình nóng như lửa đốt, hoàn toàn không có thời gian đây dưa với bà."Đừng quản đến? Con có còn biết mẹ là mẹ của con không?"Anna Winslet kéo hắn lại, đau lòng mà nói "Con trở về biệt thự là để tập họp tất cả vệ sĩ đi tìm một cô gái sao? Nếu cô ta đã muốn bỏ đi thì không cần đi tìm!""Mẹ!"Ánh mắt Hoắc Thiên Kình cực kỳ nghiêm túc mà nhìn bà, đột nhiên lòng đau nhói khiến hắn không nói nên lời. Hắn không có tức giận với lời của bà, chỉ là bi thương mà nói một câu "Là con… có lỗi với cô ấy!"Anna Winslet cả kinh. Bà nhìn hắn rất lâu, cả buổi trời mới nói "Con trai, vừa rồi con nói cái gì?"Con trai bà là người kiêu ngạo biết bao, cư nhiên lại có thể chủ động thừa nhận mình có lỗi với một người phụ nữ? Mặc dù bà không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng từ trong mắt hắn không khó nhận ra vẻ đau đớn thật nhiều ấy…Vẻ mặt này, chưa từng có ở hắn!Hoắc Thiên Kình khó có thể che giấu vẻ đau đớn khôn cùng trong lòng cùng sự sợ hãi vì mất đi nàng. Trong đôi mắt vốn rất tự tin kia đã tràn ngập vết vằn cùng vẻ tiều tụy."Mẹ, con không thể mất đi cô ấy!"Một câu nói ngắn ngủn nhưng lại hoàn toàn làm Anna Winslet chấn kinh. Bà khó có thể tin được mà nhìn con trai mình – đứa con trai bà đã nhìn từ nhỏ đến lớn, giờ này khắc này lại bộc lộ vẻ yếu đuối cùng tiều tụy khiến bà cảm thấy xa lạ."Lẽ nào… cô ta thật sự quan trọng thế sao?""Đúng!" Hoắc Thiên Kình không muốn che giấu chút nào."Nếu con không tìm được cô ta nữa thì sẽ thế nào?" Anna Winslet ngước mắt nhìn hắn, có vẻ do dự mà Thiên Kình nghe thế, đôi mắt sâu thẳm rõ ràng run lên một cửa sổ, một tia chớp đột nhiên cắt qua ngang trời, sáng như ban ngày, khiến cho người ta hoảng hốt không tay thon dài lạnh lẽo của hắn bỗng run lên…"Con sẽ tìm mãi, tìm mãi đến khi tìm thấy mới thôi!" Hắn trả lời dứt khoát, giọng nói khàn khàn lộ vẻ kiên định không thể chuyển dù là dùng hết cả cuộc đời, hắn cũng phải tìm được nàng, cầu xin nàng tha thứ!Đêm mưa thế này làm người ta thật bất an…"Mẹ biết rồi."Trên gương mặt khoan thai của Anna Winslet lộ ra chút khoan dung khác thường, bà thở dài một hơi, rất lâu sau mới nói "Đừng mù quáng như một thằng ngốc thế, lên lầu thay quần áo rồi từ từ lái xe đi tìm!"Giọng của bà có chút nhún nhường, Hoắc Thiên Kình ít nhiều có chút bất ngờ."Mẹ nghĩ Úc Noãn Tâm mất tích thì không chỉ mình con sốt ruột. Ngẫm lại xem còn có ai nóng lòng như con nữa!" Anna Winslet rất lí trí mà nhắc nhở một câu, cuối cùng lại nói thêm…"Còn nữa… con trai mẹ chưa từng mất lí trí thế này!"Nói xong, bà xoay người lên lầu…"Mẹ!" Giọng của Hoắc Thiên Kình vang lên từ phía sau lưng Winslet dừng bước, nhưng không có xoay người lại."Cảm ơn mẹ!" Giọng nói trầm thấp rõ ràng mang theo vẻ chuyển biến trong thái Winslet cứng người lại, trên khuôn mặt nghiêm túc có chút xúc động cùng cười động là vì… đứa con trai chưa từng biết nói lời cảm ơn lại nói ba từ đó với bà cười khổ là vì… đứa con trai mà bà nuôi lớn lại vì một người con gái khác mà cảm ơn lí mâu thuẫn ấy khiến mặt bà có chút xấu hổ, may mà bà đã quay người đi."Chẳng qua mẹ chỉ không muốn nhìn thấy ngày đại hôn của Hoắc Thị bị người ta chê cười mà thôi, cho nên… tìm cô ta về đi. Mẹ muốn dạy dỗ đứa con dâu không biết phép tắc này một chút!" Anna Winslet cố ý lạnh giọng, không để nhận ra vẻ giảng hòa của ngờ, một câu nói của bà đã phá nát sự kiên quyết lâu nay của mình. Bà vốn cứng rắn nên hoàn toàn chưa phản ứng được rằng, trong lời của bà đã thừa nhận Úc Noãn Tâm là con Thiên Kình nhạy cảm bắt được điểm này, đôi mắt sâu thẳm lóe lên chút cảm động. Hắn nhìn bóng lưng có chút cô đơn của mẹ mình, không khỏi mềm giọng lại…"Mẹ yên tâm, con nhất định tìm cô ấy về, để cho mẹ dạy cô ấy làm thế nào mới có thể trở thành một người con dâu đủ tư cách của Hoắc gia!" Nói xong liền quay người đi nhanh ra Winslet lẳng lặng đứng trước cầu thang, trong ánh mắt kiên cường dần dần lộ ra vẻ phức muốn cất bước, lại vô tình nhìn thấy Hoắc lão phu nhân đang ngồi trên xe lăn ngay góc ngoặt cầu người không nói lời nào, chỉ là…Hoắc lão phu nhân nhìn bà, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ…Úc Noãn Tâm tỉnh lại, cả người đau nhức, khi nhìn thấy trước mắt toàn là máu trắng thì cứ ngỡ là mình đã đến thiên mắt mệt mỏi đảo qua căn phòng một vòng, cuối cùng dừng lại ở khung cửa số chiếm hết hai phần ba diện tích mưa đập vào cửa kính, nhưng lại bị cách âm rất hiệu đầu lại hiện lên hình ảnh trước khi ngất xỉu…Khi đèn xe lướt qua trước mắt nàng thì nàng không biết gì nữa!Nhưng…Thì ra nàng không có chết đi…Bên ngoài vẫn là đêm mưa tối đen như mực, nặng nề mà đè mạnh xuống đầu nàng…Từ giường đứng lên, mái tóc từ vai xõa giường cực lớn làm tôn thêm vẻ nhỏ nhắn tiều tụy của biết quần áo ướt sũng kia đã bị ai đổi đi, thay vào đó là một bộ váy ngủ trắng, nhìn qua có vẻ là đồ phòng này rất quen, nhưng nàng không nhớ đã đến đây khi phòng bị một bàn tay sạch sẽ đẩy ra, đèn trên hành lang chiếu cái bóng cao lớn của một người đàn ông vào phòng…"Noãn Tâm, tỉnh rồi sao?"Ánh mắt của người kia rơi vào người Úc Noãn Tâm, tràn đầy vui Noãn Tâm nhìn theo tiếng nói…"Lăng Thần?" Nàng ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến, quen mắt là vì đây là biệt thự của dáng cao lớn của Tả Lăng Thần tiến lên, tạm thời đặt chén canh gừng sang một bên, ngồi xuống bên cạnh nàng."Tại sao lại đi một mình trên đường phố vậy? Hoắc Thiên Kình đâu? Sao anh ta lại không ở bên cạnh em?"Đôi mắt anh phản chiêu gương mặt cực kỳ tái nhợt của nàng, đau lòng không thôi. Anh giơ tay lên vuốt nhẹ hai má nàng, nhẹ giọng nói "Nếu không phải anh kịp thời thắng xe lại thì hậu quả không thể tưởng tượng được."Nhớ đến thì anh lại hoảng sợ…Mắt Úc Noãn Tâm dần trở nên lạnh hơn, hững hờ mà nhìn anh, ánh mắt như nước ấy lại lộ ra vẻ khiến anh bất an."Noãn Tâm, anh đã mời bác sĩ rồi, lát nữa hãy ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra một chút." Tả Lăng Thần chỉ cảm thấy vẻ mặt của nàng quá khác thường, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bất lực tuyệt vọng của nàng thì lại đau lòng không thôi."Anh gầy đi…" Nàng không có cự tuyệt lời của anh, đương nhiên cũng không đồng ý, chỉ bất ngờ thốt ra một câuTrong mắt Tả Lăng Thần nổi lên vẻ mềm mại. Giờ khắc này, dường như anh lại trở về ba năm trước, trở lại những ngày tháng bọn họ còn yêu Noãn Tâm nhìn anh, không hề chớp mắt, đúng là anh gầy đi rất nhiều. Khuôn mặt tuấn tú không che giấu nổi vẻ tiều tụy. Nàng giơ tay khẽ vẽ theo những đường nét trên mặt anh…Từng có khi, sự dịu dàng của anh chỉ thuộc về mình nàng…"Là vì em mà gầy đi sao?" Lại là một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng trong mắt lại không có vẻ dịu dàng như lời nói…Lời nói có vẻ du dương lưu luyến bên tai làm cho Tả Lăng Thần cảm thấy có chút khác thường. Anh không trả lời, ngược lại rất lo lắng mà nhìn nàng, kéo tay nàng xống khẽ vuốt ve…"Noãn Tâm, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại đi có một mình trên đường vậy?"Úc Noãn Tâm không thèm để ý đến, lẳng lặng mà nhìn ánh mắt lo lắng của Tả Lăng Thần. Rất lâu sau mới hỏi "Lăng Thần, anh rất yêu em sao?"Tả Lăng Thần hơi ngẩn ra, sau đó ánh mắt rất kiên định…"Anh yêu em!""Anh yêu em bao nhiêu?" Vẻ lấp lửng trong mắt Úc Noãn Tâm ngày càng rõ Lăng Thần lại kéo lấy tay nàng, hôn lên đó một chút…"Em là người con gái mà anh dành cả trái tim để yêu suốt cuộc đời này, anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em!"Úc Noãn Tâm nở nụ cười. Nụ cười đẹp như hoa, lại cô tịch như đêm tối…"Noãn Tâm?"Tả Lăng Thần luôn cảm thấy Úc Noãn Tâm hơi khác thường, đau lòng mà xoay mặt nàng qua, gương mặt anh tuấn lộ vẻ lo lắng nặng Noãn Tâm nhìn anh, cười lạnh lẽo, lời nói nhẹ nhàng từ trong miệng nàng thốt ra, lại mang theo vẻ cực kỳ tuyệt vọng…"Cũng bao gồm cả chính tay đưa em lên giường của người đàn ông khác sao?"Không khí bỗng trở nên lạnh ngắt, những ngón tay vốn rất ấm áp kia cũng đột nhiên toát ra vẻ lạnh Lăng Thần bỗng run lên một chút, lập tức bật người dậy…Anh không nói gì, chỉ kinh hãi mà nhìn cô gái đang ngồi trên giường. Ánh mắt thê lương nhưng dứt khoát của nàng đã cho anh biết tất cả!"Noãn Tâm…"Rất lâu sau, anh mới ngồi xuống lại, giơ tay muốn chạm vào nàng nhưng lại bị nàng gạt ra."Lúc đó em tin tưởng anh biết bao, vậy mà anh lại làm thế với em?"Nàng đứng dậy, không để ý đến cơn choáng váng bỗng kéo tới cùng sự đau nhức trên người mà nhìn anh, trên mặt đầy vẻ trào phúng cùng đớn đau…"Tả Lăng Thần, đây là cách biểu hiện tình yêu của anh sao? Anh yêu em nên lên giường với Phương Nhan? Yêu em nên dâng em cho người đàn ông khác ngay đêm trước ngày hôn lễ sao?""Noãn Tâm, thật ra không phải thế…"Trong mắt Tả Lăng Thần tràn ngập vẻ khổ sở, hai tay đè chặt vai nàng, vội vàng nói "Khi đó, anh thật sự không biết sẽ như thế, anh chỉ… chỉ là…""Chỉ là cái gì?"Úc Noãn Tâm cười lạnh "Lúc này, anh còn muốn nói những lời dễ nghe gì để an ủi em nữa đây? Cho dù ba năm trước anh không biết chuyện này, nhưng ba năm sau thì sao? Khi anh gặp lại em lần nữa, rốt cuộc là cưới em với tâm trạng thế nào? Chắc là áy náy phải không?""Noãn Tâm, ba năm trước anh có nỗi khổ bất đắc dĩ, anh chỉ muốn em giúp anh hoàn thành một cuộc giao dịch mật mã mà thôi, nhưng anh không ngờ Hoắc Thiên Kình sẽ… cưỡng bức em."Vẻ đau đớn trên mặt Tả Lăng Thần không thể tả được. "Noãn Tâm, anh biết cho dù suốt cuộc đời này anh có làm gì đi nữa thì cũng không thể làm mất đi những tổn thương của em, cho nên khi gặp lại em thì anh cho rằng ông trời đã cho anh một cơ hội, để cho anh có thể chăm sóc em suốt đời suốt kiếp.""Suốt đời suốt kiếp?"Úc Noãn Tâm làm như là nghe thấy một câu chuyện thật đáng cười. "Anh dâng vị hôn thê của mình cho người đàn ông khác mà còn trông chờ suốt đời suốt kiếp? Cho đến hôm nay em mới biết tại sao khi đó anh lại kiên quyết đến thế. Anh nói em có thể gả cho bất cứ người đàn ông nào, duy chỉ có Hoắc Thiên Kình là không được! Tả Lăng Thần, anh sớm đã biết sự thật, cư nhiên còn hùa với Hoắc Thiên Kình để gạt em, giấu diếm em. Các người… thật đáng xấu hổ!""Noãn Tâm, em nghe anh nói…""Em sẽ không nghe hai người giải thích gì nữa cả! Em hận hai người, cũng sẽ không tha thứ cho hai người!" Những đau khổ vì tổn thương của Úc Noãn Tâm hoàn toàn bùng nổ, Nàng đau đớn mà kêu lên, ra sức đẩy anh ra, chạy vọt ra khỏi cửa."Noãn Tâm…"Tả Lăng Thần cả kinh, lập tức đuổi Noãn Tâm chạy loạng choạng lảo đảo nhưng bước chân rời đi ấy rất kiên quyết. Tả Lăng Thần hét lớn "Mấy người các anh, ngăn cô ấy lại!"Bọn vệ sĩ trong phòng khách lập tức hành Noãn Tâm cười thê lương, xoay người chạy lên lầu…"Noãn Tâm…" Tả Lăng Thần lo lắng mà nhìn dáng vẻ yếu ớt vô lực của nàng, càng thêm đau vì cầu thang của biệt thự là loại hình thang cuốn nên Tả Lăng Thần không thể ngăn được nàng. Mãi đến khi nàng lên đến tầng cao nhất, cầu thang hẹp lại, chỉ cần một chút không cẩn thận là có thể xảy ra chuyện ngoài ý Lăng Thần không dám tiến lên, bởi vì anh nhìn thấy Úc Noãn Tâm đã xoay người lại, gương mặt xinh đẹp thê lương nở nụ cười tuyệt vọng…"Noãn Tâm, ở đó rất nguy hiểm, em xuống đây trước có được không?" Gần như là khẩn tầng lầu của biêt thự vốn đã rất cao, hơn nữa vị trí mà nàng đứng lại là góc chết, lỡ như nàng nghĩ không thông…"Anh đừng lên đây, nếu không em sẽ từ đây nhảy xuống dưới!" Úc Noãn Tâm không chút biểu cảm mà nhìn anh, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra vẻ quyết liệt chết người."Được được được, anh không động đậy. Noãn Tâm, anh có lỗi với em, cho nên cho anh một cơ hội được không? Em có thể dùng bất cứ phương thức nào để báo thù anh, nhưng xin em đừng dùng cách tổn thương mình để trừng phạt anh, được không?" Tả Lăng Thần đau khổ mà nhìn nàng, giọng nói lộ ra vẻ lo lắng cùng quan tâm rất rõ Noãn Tâm không nói gì, ánh mắt nguội như tro tàn, không chút sức Tả Lăng Thần hơi run rẩy, mà vệ sĩ dưới lầu cũng kinh hãi đến nỗi không dám làm ra một tiếng khi không khí đang căng thẳng thì cửa bỗng nhiên bị đạp tung, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên…"Noãn!"Một đám người mặc đồ đen bỗng nhiên xông tới. Cả người Hoắc Thiên Kình bị mưa làm ướt sũng. Gió lạnh trong đêm mưa ùa vào từ cánh cửa đang mở, thổi tung mái tóc của Úc Noãn Tâm đang đứng trên lầu, làn váy ngủ màu trắng cũng tung bay trong gió…Cơn mưa nặng hạt như đã định trước là không hề yên ổn, dường như ngay cả gió đêm cũng phối hợp với tình hình lúc này mà nổi lên điên cuồng, khiến Úc Noãn Tâm đứng trên lầu như muốn lung lay sắp ngã."Đóng cửa lại!"Hoắc Thiên Kình phản ứng lại, ra lệnh một tiếng, đôi mắt nhìn chắm chằm vào Úc Noãn Tâm đang tái nhợt, như sợ rằng cơn gió điên cuồng bên ngoài sẽ thổi bay nàng xuống bất cứ lúc phòng khách từ từ được đóng lại. Gió, bỗng nhiên không còn nữa. Làn váy trắng của Úc Noãn Tâm cũng không lay động nữa, nhưng vẻ bi thương trong mắt nàng vẫn lan ra như cũ…Nàng đứng trên cao nhìn xuống, hờ hững mà nhìn Hoắc Thiên Kình đột nhiên xông vào. Cả người hắn đều bị mưa làm ướt sũng nhưng vẫn không thể che lấp nổi khí chất anh tuấn. Đây là một người thế nào chứ, ngay cả khi hắn làm tổn thương nàng mà vẫn có thể làm tim nàng đập nhanh…Cuối cùng hắn cũng đã đến….Cuối cùng cũng đuổi theo đến đây…Nàng sớm biết không thể giấu được hắn điều gì…Mà nàng, cứ như một con rối, chỉ có thể để cho hắn điều số mệnh sao? Nếu thật sự là thế, nàng thà rằng dùng một cách khác để kết thúc tất cả những đau khổ."Noãn…"Hoắc Thiên Kình thấy nàng đứng sừng sững trên lầu, giọng nói trầm thấp lộ vẻ vô cùng dè dặt cùng khẩn trương khác thường. Hắn vừa muốn bước lên thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Úc Noãn Tâm cắt ngang…"Đừng bước lên!""Noãn, em xuống trước đi, như thế làm anh rất lo lắng!" Giọng của Hoắc Thiên Kình có vẻ sốt ruột, ngay cả đôi mắt vốn rất thờ ơ kia cũng lộ vẻ lo lắng cùng khẩn trương rất rõ Lăng Thần đứng giữa cầu thang cũng không dám hó hé một tiếng, chỉ sợ một động tác không cẩn thận thôi là khiến cho Úc Noãn Tâm nghĩ không vì…Ánh mắt quá mức thê lương của Úc Noãn Tâm không giống như là nhất thời giận dỗi, nàng thực sự giống như là một cái xác không hồn, ngay cả đôi mắt trong như nước kia cũng mất đi ánh sáng…Tương phản với vẻ nôn nóng của Hoắc Thiên Kình, vẻ im lặng quá mức của nàng khiến tất cả mọi người đều lo sợ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm."Tại sao… Tại sao rõ ràng là chiến tranh giữa đàn ông các người mà em lại trở thành vật hi sinh?" Rất lâu sau, giọng của Úc Noãn Tâm lại vang vọng trong phòng khách rộng nói có vẻ rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như âm thanh kì ảo bất định từ thiên nhiên, mang theo vẻ tuyệt vọng thê lương đối với cuộc đời này. Như là lên án, lại như là sự bất đắc dĩ đối với vận mệnh của con người…"Noãn…""Noãn Tâm…"Hai người đàn ông đều cao cao tại thượng, nhưng giờ khắc này, trên mặt lại rất ảm đạm. Hai người đều mong muốn tiến lên ôm chặt nàng vào lòng, nhưng lại bị ánh mắt thê lương của nàng làm đau có thể, bọn họ tình nguyện trở lại một lần nữa, không làm nàng bị tổn thương nữa."Lăng Thần…"Úc Noãn Tâm thản nhiên mà nhìn Tả Lăng Thần, trong mắt lộ ra vẻ tĩnh lặng như sương mù. "Anh khiến cho em nhìn thấu bản chất của tình yêu, thì ra, người mình yêu nhất cũng có thể lấy ra để đổi chác.""Noãn Tâm, không, anh yêu em… Anh biết mình làm sai rồi, buổi tối ba năm trước, khi em cười và nói tạm biệt anh thì anh đã biết sai rồi. Anh… thực tình có lái xe trở lại, nhưng, nhưng…"Tả Lăng Thần không thể nói tiếp nữa, ngực anh phập phồng, hồi ức đau đớn của ba năm trước kia lại bao trùm lấy anh, xé nát tim thật sự có quay lại tìm nàng…Nhưng vừa nghĩ đến anh em của mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào thì cuối cùng cũng thắng xe lại!Vẻ khổ sở của anh đập vào mắt Úc Noãn Tâm, nàng cười nhẹ, trong nụ cười dường như mất đi tình cảm của con người, chỉ giống như cười cho có cười…Đôi mắt trong lại nhìn về phía Hoắc Thiên Kình đang sốt ruột. Trong nháy mắt, vẻ đau đớn sâu sắc cắt qua vẻ tĩnh lặng trong mắt nàng, giống như là xé nát tất cả sự trầm lặng, đôi môi tái nhợt vô thức run run một chút…"Thiên Kình, trong thời gian không thích hợp, yêu sai một người là một bi kịch đúng không?""Noãn, anh biết em không thể tiếp nhận sự thật này. Em có thể hận anh, nhưng đừng dằn vặt mình có được không?" Tim Hoắc Thiên Kình như se lại, đau dớn khôn Noãn Tâm khẽ lắc đầu…"Em từng nói em không muốn hận anh nữa… Thật sự rất mệt…""Noãn…""Thiên Kình, tại sao phải gạt em? Thật ra… nếu anh nói sự thật cho em biết thì tất cả sẽ không trở nên thế này…"Ánh mắt lạnh lẽo thê lương của Úc Noãn Tâm rơi vào người hắn, giống như là ánh trăng lạnh như nước, đẹp kinh động lòng người nhưng không có chút sức sống."Noãn, xin lỗi, anh chỉ, anh chỉ sợ… mất em…"Lần đầu tiên, Hoắc Thiên Kình phá lệ mà thừa nhận cảm giác trong lòng mình trước tất cả mọi người. Vẻ đau thương ấy lọt vào trong mắt bọn vệ sĩ làm cho bọn họ kinh ngạc cũng khiếp cả Tả Lăng Thần cũng giật mình!Dáng vẻ bá đạo cùng duy ngã độc tôn của Hoắc Thiên Kình bỗng biến mất. Giờ này khắc này, hắn giống như một đúa trẻ bất lực. Đối mặt với sự tuyệt vọng cùng dứt khoát của Úc Noãn Tâm thì trở nên luống cuống bó tay. Ngay cả một bước cũng không dám bước lên, bởi vì hắn đang sợ hãi…Hắn còn là Hoắc Thiên Kình sao?Đôi môi xinh đẹp tái nhợt của Úc Noãn Tâm nhếch lên rất mơ hồ, ánh mắt của nàng cũng dần dần trở nên bi thương…"Thiên Kình, điều khiến cho em đau lòng không phải là hành vi năm đó của anh, mà là… anh hoàn toàn làm em mất sự sự tin tưởng vào tình yêu… Thì ra tất cả đều đã định trước, em cùng anh chỉ có… nợ mà không duyên!""Noãn… em xuống trước được không? Chỉ cần em xuống đây thì em bảo anh làm gì cũng được!"Hoắc Thiên Kình giống như là một con thú bị sa bẫy, ánh mắt sốt ruột cũng đỏ lên. Khi hắn nhìn thấy nụ cười của nàng càng ngày càng nhợt nhạt không có sức sống thì tim giống như bị một bàn tay ai đó bóp nát."Làm gì cũng được sao?" Úc Noãn Tâm cười thê thảm. "Nếu em muốn mạng của anh thì sao?"
Tháng 7 dương lịch có 31 ngàyLịch Âm tháng 7 có bao nhiêu ngày?Các ngày lễ trong tháng 7Tháng 7 có bao nhiêu ngày? Những tưởng rằng đây là câu hỏi thuộc level “tiểu học”, chứ đối với người lớn thì “dễ như ăn bánh”. Nhưng thực tế chẳng phải vậy, vẫn có nhiều người không thể trả lời ngay câu hỏi này. Vậy tháng 7 có bao nhiêu ngày theo dương lịch và âm lịch, trong tháng 7 có những ngày lễ nào? Cùng khám phá nha! Theo lịch Âm và lịch Dương thì số ngày trong mỗi tháng đều không giống nhau. Có tháng chỉ có 28 hoặc 29 ngày, có tháng 30 ngày, có tháng đến 31 ngày. Chính sự chênh lệch này đã khiến mọi người có câu trả lời sai về ngày tháng năm. Về câu hỏi Tháng 7 có bao nhiêu ngày thì câu trả lời là 31 ngày bạn nhé. Trong năm có 7 tháng có 31 ngày đó là tháng 1, tháng 3, tháng 5, tháng 7, tháng 8, tháng 10 và tháng 12. Bạn có thể dễ dàng nhớ được số ngày trong các tháng trong năm qua bảng dưới đây Tháng Số ngày trong tháng Tháng 1 31 Tháng 2 28 hoặc 29 Tháng 3 31 Tháng 4 30 Tháng 5 31 Tháng 6 30 Tháng 7 31 Tháng 8 31 Tháng 9 30 Tháng 10 31 Tháng 11 30 Tháng 12 31 Lịch Âm tháng 7 có bao nhiêu ngày? Nếu tính theo lịch Âm thì tháng 7 sẽ có 29 ngày vì đây là tháng thiếu. Các ngày lễ trong tháng 7 02-07-1976 Nước ta đổi quốc hiệu từ Việt Nam dân chủ cộng hòa thành Cộng hòa XHCN Việt Nam 17-07-1966 Hồ chủ tịch ra lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến với khẩu hiệu “Không có gì quý hơn độc lập, tự do” 27-07 Ngày thương binh, liệt sĩ 28-07 Thành lập công đoàn Việt Nam1929 Ngày Việt Nam gia nhập Asean 1995 Trên đây là giải đáp tháng 7 có bao nhiêu ngày, cảm ơn bạn đã dành thời gian theo dõi. Vận hành và phát triển bởi Việt Architect Group - Kiến trúc sư Việt Nam. Đơn vị tư vấn thiết kế kiến trúc xây dựng hàng đầu tại Việt Nam hiện nay. Công ty có +15 NĂM KINH NGHIỆM. KIẾN TRÚC SƯ GIỎI ĐOẠT GIẢI THƯỞNG KIẾN TRÚC QUỐC GIA Hotline 0989 149 805 / Website
Tác giả Thể loại Truyện Sắc, Đô Thị, Ngôn TìnhNguồn Trạng thái FullSố chương 173Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 2 năm trước Một tình tiết rối ren, khiến cho nàng phải trải qua cảm giác đau khổ và sự mất đi tinh thần trong chính mình. Kể từ đó, nàng trốn tránh xa khỏi mọi người và bắt đầu sống ẩn dật. Ba năm sau, khi gặp lại hắn, nàng vẫn chưa quên sự tổn thương xưa, thế nhưng định mệnh lại đưa hai người đến với nhau. Nàng và hắn phải trải qua một cuộc giao dịch 7 ngày 7 đêm, để trở thành tình nhân của nhau. Một tình yêu khiến nàng phải đối đầu với chính mình, còn với hắn, tình yêu lại đến như một bất ngờ lớn. Tuy nhiên, độc giả dưới 18 tuổi nên cân nhắc trước khi đọc truyện vì nội dung có chứa các cảnh nóng. Chủ đề Bay Ngày Ân Ái, PRC full, truyện ngôn tình.
Bảy Ngày Ân Ái - Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại hắn, nhưng cả hai người đều không biết đó là người đêm hôm ấy. Và nàng, lần này lại phải làm một cuộc giao dịch 7 ngày 7 đêm trở thành tình nhân của hắn. - Nàng yêu vị hôn phu trước đây của mình, yêu rất nhiều. Còn với hắn, chỉ là sự căm hận tột cùng. Nhưng ai mà biết được sự bất ngờ của trái tim… - Khuyến cáo những bạn đọc dưới 18 tuổi nên cân nhắc trước khi xem vì có các cảnh nóng trong nội dung truyện nhé!
Trường quay "Vệ Tử phu", ngoại lê tươi tắn, nhè nhẹ bay lượn theo gió, nữ tử áo trắng đứng dưới tán cây, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra vẻ nhợt nhạt, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại ưu thương, khiến lòng người thương hoa lê trắng muốt lướt nhẹ quanh váy của nàng, từng sợi tóc đen ngát hương hoa lê thơm dịu, phía sau người nàng là một nha hoàn áo quần xanh biếc."Mỹ nhân[8], giờ Mùi hàng ngày Hoàng thượng đều ghé qua Thường Tê điện, mỹ nhân đã sai người chuẩn bị rượu ngon mỹ vị chưa?"Nha hoàn hỏi hồi lâu, mãi vẫn chưa thấy câu trả lời."Cắt" Đạo diễn hô dừng lại!Úc Noãn Tâm lúc này mới có phản ứng trở diễn Ôn Dương tiến đến, nhìn Úc Noãn Tâm, ánh mắt nổi lên sự lo ngại, "Noãn Tâm, em làm sao vậy? Bình thường rất ít khi phải diễn lại, hôm nay chỉ mỗi đoạn đối thoại này mà đã diễn lại không dưới hai mươi lần rồi.""Xin lỗi đạo diễn… thêm một lần nữa thôi." Huyệt thái dương Úc Noãn Tâm mơ hồ đau nhức, vẻ mặt xin lỗi Dương quan sát kỹ lưỡng nàng một hồi, sau đó hỏi "Noãn Tâm, em đã gặp phải chuyện gì vậy? Ngày hôm nay tâm trạng của em rất không tốt.""Không có việc gì… Chỉ là, chỉ là thân thể có chút không khỏe mà thôi." Ánh mắt của Úc Noãn Tâm né tránh, vội vàng này, Tiêu Minh Hi đi lên trước, cũng vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, lập tức quay sang Ôn Dương nói "Đạo diễn, tôi thấy hay là hôm nay cứ để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe đã."Hiện nay toàn bộ đoàn làm phim đều biết Tiêu Minh Hi rất quan tâm Úc Noãn Tâm, bình thường trong cảnh quay hay ngoài cảnh quay đều vô cùng chăm sóc người ta thì không nói, nheng ngay cả khi anh ta không có cảnh quay, anh cũng sẽ đích thân tới trường quay thăm Noãn Tâm, quan tâm chăm sóc."Không cần, em không sao." Úc Noãn Tâm từ chối. Nguồn nói không có việc gì, em xem sắc mặt của em tái nhợt thật là dọa người, lẽ nào Trẫm là vị vua bạo ngược, khiến cho phi tần của mình tiều tụy như vậy?" Giọng điệu vui đùa của Tiêu Minh Hi lộ vẻ thân thiết rõ rệt."Em…""Noãn Tâm, cảnh quay ngày hôm nay của em để sau đi, em trở về nghỉ ngơi đã." Ôn Dương cũng tán thành ý kiến của Tiêu Minh Hi."Em thực sự không cần.""Ngoan, trở về nghỉ ngơi đi!" Giọng nói Tiêu Minh Hi tràn đầy mệnh phòng nghỉ, nhân viên hóa trang đang giúp nàng thay trang phục, vẻ mệt mỏi sớm đã hiện trên mặt nhiều ngày nàng luôn sống trong sợ hãi bất an, sợ Hoắc Thiên Kình đột nhiên giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt nàng, thần kinh nàng mỗi ngày đều căng thẳng mẫn cảm, sợ có ngày nó sẽ đột nhiên bị cắt đứt, chính nàng rồi sẽ hoàn toàn phát điên Thiên Kình, rốt cuộc hắn muốn làm gì?Nếu như hắn thực sự đem nàng làm quân cờ đối phó với Tả Lăng Thần, như vậy hẳn là hắn sẽ cho Lăng Thần biết chuyện đêm đó, nhưng Lăng Thần không biết, cho thấy Hoắc Thiên Kình đã không tiết lộ với anh ấy, tại sao…Nàng thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc là hắn muốn như thế nào…Đang nghĩ ngợi, cửa phòng nghỉ có vài tiếng gõ nhẹ, một bó lớn hoa hồng đỏ tiến vào, hương thơm kéo tới, nhưng màu hoa thì đỏ như Noãn Tâm ngẩn người."Tiểu thư Noãn Tâm, có người gửi hoa tươi cho cô, mời ký nhận!" Người đang cầm hoa là nhân viên giao hàng của cửa hàng hoa, anh ta vất vả ôm bó hoa tươi lớn, đưa hóa đơn cần ký Noãn Tâm nghi hoặc nhíu mày, là ai gửi hoa? Hẳn là không phải Lăng Thần, nàng luôn không thích hoa hồng, nhất là hoa hồng đỏ, nếu là Lăng Thần, anh ấy nhất định sẽ không gửi loại hoa tên xong, nàng nhận lấy hoa, nhưng thấy nhân viên đưa hoa không có ý định rời đi."Cậu…""Cô Noãn Tâm, cô có thể ký tên cho tôi được không? Tôi rất thích cô." Chàng trai trẻ nói xong, gương mặt đột nhiên ửng đỏ, hai tay đang cầm hóa đơn nắm vào nhau vì hồi Noãn Tâm mỉm cười, ký tên vào cuốn sổ của hắn, nhìn dáng vẻ mừng rỡ như điên của hắn, nhẹ giọng nói "Cảm ơn sự ủng hộ của cậu!"Sự nhã nhặn hữu nghị của nàng làm cho cậu chàng đưa hoa càng thêm thụ sủng nhược kinh, liên tục nói "Noãn Tâm tiểu thư, tôi sẽ vẫn luôn ủng hộ cô, cố gắng lên nha, cô vĩnh viễn là số một…" Quá xúc động, nhất thời không biết nói Noãn Tâm ôn nhu gật đầu, mỉm cười nhìn hắn rời bao lâu rồi?Tuy chỉ là một chàng trai đưa hoa, nhưng nàng đã thấy ở cậu ta sức sống và sinh lực mà bản thân mình đã sớm dần dần mất đi, cậu ta dễ dàng thỏa mãn như vậy, còn mình thì sao chứ? Hiện giờ có phải đang biến thành con rối bị người ta giật dây?Nàng tự cười giễu mình, nhìn về phía bó hoa tươi, mắt liền phát hiện ra giữa bó hoa có một phong thư màu tím nhạt, dán kín, nhẹ nhàng rút phong thư ra, ánh mắt nàng mang theo vẻ nghi hoặc mở lá thư, nụ cười trên môi đột nhiên cứng ngắc, đôi mắt đẹp tràn ngập kinh ảnh cực kỳ sắc nét. Hình ảnh đập vào mắt nàng, trong bức ảnh là hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn quýt cùng một chỗ, mà nữ chính chính là nàng!Thời gian bức ảnh được chụp chính là bữa tiệc đính hôn đêm đó!Úc Noãn Tâm hốt hoảng đút những bức ảnh này trở lại phong bì, những ngón tay run run mở mảnh giấy đi kèm với bức ảnh ra Noãn của tôi, đêm mai bảy giờ, biệt thự Lâm Hải!Chữ viết ngắn gọn cứng cáp, mạnh mẽ, lộ ra khí phách duy ngã độc tôn của người đàn thể Úc Noãn Tâm mềm nhũn ngã vào sôpha, khuôn mặt đang tái nhợt của nàng càng thêm trắng bệch vô lực, một chút sức lực cuối cùng của cơ thể cũng đều bị rút hết…Nàng dễ dàng nhận ra nét chữ kia, là của Hoắc Thiên Kình!Hắn rốt cuộc vẫn không buông tha nàng, chính như đêm đó hắn nói trò chơi vừa mới bắt đầu…Bàn tay nhỏ bé run rẩy đột ngột nhanh chóng nắm chặt mảnh giấy lại thành một Noãn Tâm nhắm mắt lại, hàng mi dài yếu ớt run rẩy, hô hấp trở nên hết sức khó khăn, tựa như có một bàn tay lớn đang nắm chặt cổ nàng, khiến nàng không thể hít thở…Giờ phút này, nàng tình nguyện chết đi!Úc Noãn Tâm biết rõ biệt thự Lâm Hải, trước đây nàng đã từng đến một lần, là biệt thự tư nhân của Hoắc Thiên Kình!Nàng không muốn đến, cũng không thể đến! Nàng biết rõ một khi đã đến điểm hẹn thì hậu quả sẽ thế như không đi, những bức ảnh của mình vẫn trong tay Hoắc Thiên Kình, nếu như một ngày lộ ra, sự nghiệp của nàng, gia đình của nàng cùng với tình yêu nàng cực khổ vất vả lắm mới có được, tất cả sẽ đều bị hủy hoại trong một sớm một ý của Hoắc Thiên Kình không khó lý giải, hắn giờ này phút này giống như con mèo đang vờn chuột, mà nàng, chính là đồ chơi trong mắt hắn, tùy ý hắn hưởng thụ nỗi sợ hãi và run rẩy của nàng, dùng trò đùa bỉ ổi này từng chút một phá hủy ý chí nàng…Vì sao? Vì sao hắn nhất định phải lựa chọn nàng?Lăng Thần … nàng không thể một lần nữa lại có lỗi với bao giờ nỗi sợ hãi và bất lực bao phủ kín nàng như vậy, nàng rất mong muốn Lăng Thần ở ngay bên cạnh nàng, ôm thặt chật nàng…Đang nghĩ ngợi, cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ nhẹ mấy cái rồi bị đẩy ra, Bước chân vững vàng của Tiêu Minh Hi đi tới, thấy khuôn mặt nàng càng thêm tái nhợt, vốn muốn đưa nước uống cho nàng, liền để sang một bên, đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi "Noãn Tâm, em làm sao vậy? Nhìn em càng lúc càng không ổn."Úc Noãn Tâm chỉ ngây ngốc nhìn Tiêu Minh Hi, dường như còn chưa có tỉnh lại từ trong sự kinh hãi và bất lực, nhất thời không nói được một Minh Hi chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ nàng như lúc này, sắc mặt có chút luống cuống, thấy nàng gắt gao nắm chặt bên mình một phong thư tím nhạt, nghi hoặc hỏi "Đây là cái gì vậy?" Nói xong, muốn đưa tay cầm lấy phong thư."Hả, đừng." Úc Noãn Tâm phản ứng mạnh mẽ, thoáng cái liền đứng dậy, cầm phong thư hoảng hốt nhét vào túi thứ này làm sao có thể để bị người khác nhìn thấy."Noãn Tâm, em… Rốt cuộc làm sao vậy? Đừng làm anh sợ."Tiêu Minh Hi không giấu được tình cảm và quan tâm trong lòng, lo lắng đem nàng ôm vào trong ngực, cũng không khó nhận ra cơ thể nàng đang run rẩy, đáy mắt càng thêm nghi hoặc."Không, không có việc gì…" Úc Noãn Tâm hoảng loạn chống lại ánh mắt của anh ta, thoát khỏi vòng ôm. "Em khó chịu, đi trước nha, phiền anh nói với đạo diễn hộ em một tiếng.""Noãn Tâm, anh tiễn em!" Tiêu Minh Hi trong mắt cả kinh, vội vàng nói."Không, không cần, cảm ơn anh!" Úc Noãn Tâm đẩy anh ta ra, hốt hoảng không nhìn đường mà chạy ra khỏi phòng sai, nàng muốn đi tìm Lăng Thần, lúc này người nàng muốn gặp nhất là anh ấy!"Úc Noãn Tâm" Tiêu Minh Hi đuổi theo ra, nhưng chỉ thấy bóng lưng vội vã rời đi của nàng, đáy mắt phiền muộn một rốt cuộc là làm sao vậy?Trụ sở chính của Tả Thị nằm trên khu vực vàng của giới thương mại, cũng giống như Hoắc Thị, tòa nhà bằng kính sừng sững cao chót vót, xa xa đối nhau. Toàn bộ giới thương nghiệp cũng đều biết tiếng của hai tòa nhà đại biểu cho tính thương mại Tả Lăng Thần kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, trở về văn phòng lại thấy Úc Noãn Tâm đang cuộn mình nằm trên ghế sôpha, dường như đang thấp giọng quát thư ký tổng giám đốc "Sao không báo cho tôi biết?"Thư ký tổng giám đốc vội vã giải thích "Tả tiên sinh, Úc tiểu thư tới thì vừa lúc ngài đi họp, cô ấy không muốn làm lỡ công việc của ngài, nên không cho tôi thông báo cho ngài.""Đến lúc mấy giờ?" Tả Lăng Thần âu yếm nhìn nhìn người đang nằm ngủ trên ghế sô-pha, cuộc họp của hắn kéo dài gần như cả ngày hôm ký tổng giám đốc nơm nớp lo sợ báo cáo "Úc tiểu thư đã ở đây chờ ngài hơn 3 giờ rồi."Tả Lăng Thần nhíu mày lại, nhìn về phía thư ký sợ đến mức vội vã cúi đầu xuống."Lần sau mà còn xảy ra chuyện này nữa, cô có thể đóng gói rời đi!""Vâng, vâng, vâng, Tả tiên sinh, lần sau tôi nhất định sẽ thông báo cho ngài." Thư ký tổng giám đốc trên trán toát mồ hôi lạnh."Đi ra ngoài đi!""Vâng."Phòng làm việc yên tĩnh trở Lăng Thần đặt tài liệu trong tay lên bàn, cầm điều khiển giảm điều hòa nhiệt độ một chút, nhẹ nhàng ngồi cạnh người nàng, nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng, bờ môi đẹp đẽ vô thức lộ ra một đường cong ôn nhu…Chắc đã quá mệt rồi, mới có thể ở nơi này ngủ say như tới đây, lòng Tả Lăng Thần nổi lên từng sợi ngọt ngào và hạnh phúc, ở trong làng giải trí như vậy, anh biết rõ nàng đã hình thành cảm giác không an toàn, có thể không phòng vệ mà ngủ say như vậy, nói lên nàng cực kỳ tin tưởng anh."Noãn Tâm… Em cũng biết anh yêu em nhường nào."Tả Lăng Thần bất giác đưa tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng trong của nàng, cảm giác lạnh lẽo dưới ngón tay làm mày anh chau lại nổi lên thương tiếc, cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng đắp lên người động tác nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm nàng giật mình tỉnh giấc."Đừng."Dễ nhận thấy là Úc Noãn Tâm đã gặp ác mộng, một chút biến đổi rất nhỏ trên thân thể cũng khiến nàng đột ngột tỉnh giấc, trong lúc nhất thời không phân biệt giữa hiện thực và mộng ảo, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sợ hãi."Noãn Tâm, là anh." Tả Lăng Thần thấy thế, ân cần nói nhỏ, như là sợ làm nàng kinh hãi, "Gặp ác mộng sao?"Ánh mắt của Úc Noãn Tâm rơi vào khuôn mặt anh, khuôn mặt rất đẹp trai, cặp mắt đen anh tuấn, với vẻ an tâm mà nàng quen thuộc, Lăng Thần…Nàng thoáng cái nhào vào trong lòng anh, như là người chết đuối vớ được thanh gỗ trôi qua, gắt gao ôm chặt anh."Lăng Thần…Ôm chặt em, em rất sợ…"Sự mềm mại trong lòng khiến Tả Lăng Thần vừa lo lắng vừa tâm ý viên mãn, khẽ vỗ về đằng sau lưng nàng cúi đầu trấn an "Ngoan, không phải sợ, chỉ là mơ mà thôi."Úc Noãn Tâm không nói, nhưng cơ thể run rẩy, chỉcó chính nàng mới biết được, rốt cuộc là nàng đang sợ cái gì…Cảm giác được thân hình trong lòng đang run lên, Tả Lăng Thần nghi hoặc nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ôn nhu hỏi "Noãn Tâm, tại sao em run vậy? Nói cho anh biết, nỗi sợ của em chỉ là bởi vì gặp ác mộng sao?"
7 ngày an ái h