bệ hạ nhận mệnh đi

Danh Sách Chương. Chương 1: Tiết tử. Chương 1-2: Hậu cung của trẫm! Chương 2: Hoàng tẩu, ngực của ngươi sao kì vậy! Chương 3: Mọi chuyện phát triển thật không bình thường! Chương 4: Hôn quân! Chương 5: Sắc lập trữ quân. Chương 6: Bí mật mưu đồ. Chương 7: Đại tướng quân. Hiện tại là mùa hè, nắng nóng cháy da cháy thịt. Cố Tấn Niên đã đi theo sau Hạ Phi Tinh hai ngày, khi hắn nhìn thấy y lười biếng nằm dưới bóng râm, cũng không hề bất ngờ, vì hai ngày nay hắn đã thấy cái hình ảnh này tận 7,8 lần. Lưu Hạo luôn luôn tự nhận là coi như là cái bưng được người, có lẽ là gia đình thay đổi một cách vô tri vô giác, hắn so sánh người đồng lứa có phần tinh thông kinh doanh mối quan hệ một đạo. 13-01-2020 - Bệ hạ, nhận mệnh đi! Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương Editor: Mia Tree Thể loại: Đam mỹ, trọng sinh, xuyên thư, đế vương thụ, NP nhất thụ đa công, HE Tình trạng edit: hoàn Couple chính: Hạ Chí x Chu Huyên, Phượng Huyền, Thuần Vu Gia, Tạ Nhân Lưu ý: 1. Khi hồi cung phục mệnh, bệ hạ lại giao cho nàng một việc tệ, tức khắc đi Giang Nam nghênh tiếp phu nhân Định Quốc Hầu và quận chúa Lâm An hồi kinh. Nàng ở trong triều bốn năm, cũng không từng nghe nói có hai người này. Bệ hạ hỏi, cái kia Lợi Nhận tiểu đội trưởng đành phải lập lại: "Lần này kê biên tài sản Ngạc Châu thứ sử, biệt giá các loại quan viên gia sản, cùng Ngạc Châu thương nhân bổ nộp thuế ngân, tổng cộng hơn 3 triệu lượng, còn lại quý hiếm châu báu, dự đoán giá Vay Tiền Online H5vaytien. Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi! Editor Mia TreeThể loại Đam mỹ, trọng sinh, xuyên thư, đế vương thụ, NP nhất thụ đa công, HESố chương 1 tiết tử – 88 chương chính văn – 9 phiên ngoạiCouple chính Hạ Chí x Chu Huyên, Phượng Huyền, Thuần Vu Gia, Tạ NhânAnh thụ là cửu ngủ trí tôn đứng trên vạn người, tự nhận mình thông minh tài giỏi, quyết đoán dứt khoát, khí phách ngút trời, hào quang tỏa sáng nếu được ông trời thương xót cho cơ hội trọng sinh lần nữa trẫm nhất định sẽ hoành thành bá nghiệp, nhất thống thiên nhiên lại có một điều lạ vô cùng khi mà hoàng hậu, ái phi, thị nữ, hoàng tẩu, hồng nhan tri kỷ,….. của trẫm đều đi đâu cả rồi???Hoàng thượng, ta đây là một cái đồng nhân đam mỹ, ngươi chấp nhận số mệnh đi!Tác giá Ngũ Sắc Long Chương Editor Mia TreeThể loại Đam mỹ, trọng sinh, xuyên thư, đế vương thụ, NP nhất thụ đa công, HESố chương 1 tiết tử – 88 chương chính văn – 9 phiên ngoạiCouple chính Hạ Chí x Chu Huyên, Phượng Huyền, Thuần Vu Gia, Tạ NhânAnh thụ là cửu ngủ trí tôn đứng trên vạn người, tự nhận mình thông minh tài giỏi, quyết đoán dứt khoát, khí phách ngút trời, hào quang tỏa sáng nếu được ông trời thương xót cho cơ hội trọng sinh lần nữa trẫm nhất định sẽ hoành thành bá nghiệp, nhất thống thiên nhiên lại có một điều lạ vô cùng khi mà hoàng hậu, ái phi, thị nữ, hoàng tẩu, hồng nhan tri kỷ,….. của trẫm đều đi đâu cả rồi???Hoàng thượng, ta đây là một cái đồng nhân đam mỹ, ngươi chấp nhận số mệnh đi! Thuộc truyện Bệ hạ, nhận mệnh đi Phiên ngoại 1. Giáo dục lễ nghiMạnh Tử hỏi Lương Huệ Vương “Vui vẻ một mình với vui vẻ cùng người, cái nào vui hơn?”Vương rằng “Vui một mình không bằng vui cùng người.”Mạnh Tử hỏi “Cùng ít người vui vẻ với cùng nhiều người vui vẻ, cái nào vui hơn?”Vương rằng “Ít người không bằng nhiều người.”Tuyên đế nghỉ thượng triều ba ngày, bốn vị hậu phi liền ngủ lại Duyên Phúc Cung, tỉ mỉ ra vào, không quản khó nhọc mà giảng giải đạo lý này cho Tuyên đế. Tuyên đế bị tấm lòng chân thành của bọn họ làm cho cảm động, đúng sai gì cũng ôm hết vào người, không chọn ba lấy bốn, còn về phần người sướng hay ta sướng, kết cục của việc cùng hậu phi hoan ái, chính là cuối cùng năm người đạt được cuộc sống mới vô cùng hài hòa’.Vì sợ ảnh hưởng tiểu hoàng tôn đọc sách, Chu hoàng hậu liền làm chủ cho phép hoàng tôn cũng nghỉ ngơi, gọi người mang nó rời xa khỏi tầm mắt Tuyên đế. Tuyên đế nguyên bản còn tưởng được ngậm kẹo đùa cháu, nhưng vì bản thân lại đi lâm hạnh thái phó của hoàng tôn, sợ hoàng tôn chẳng những không học được tôn sư trọng đạo, ngược lại còn bị ảnh hưởng không tốt, đành phải nhịn đau đáp ứng đem tôn nhi đưa về nhiều ngày hoang đường ở trong Duyên Phúc Cung, hắn ngay cả giường cũng cơ hồ không bước xuống, thức ăn đều do mấy vị hậu phi không tu phụ đức kia đưa vào trong miệng. Tuy rằng bốn người kia đem hắn chiếu cố thật cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí cả lời cũng không cần nói, một ánh mắt là có thể lý giải ý tứ của hắn. Nhưng giữa lý giải và làm được còn kém một khoảng cách cực kì xa ― tỷ như nói Tuyên đế hy vọng mọi người hoà bình ở chung, không cần ở trên giường động thủ, càng không cần dùng thân mình hắn làm tiền đặt cược, nhưng không ai chịu làm theo ý môn bất hạnh, vì có hãn…… phi!Đêm trước ngày thượng triều, Tuyên đế cuối cùng cũng được chút nghỉ ngơi nhàn rỗi, lại vì mấy ngày nay hoang dâm quá độ, nhất thời thanh tĩnh xuống ngược lại khiến hắn ngủ không được, liền dựa vào đầu giường chậm rãi suy nghĩ nên xử trí như thế nào bốn vị hậu phi chẳng phân biệt tôn ti trên dưới, đối với hoàng đế hắn đây không hề biết kính mai sau khi thượng triều, liền hạ chỉ khiển trách cả bốn người bọn họ, sau đó cấm đoán bọn họ ở trong cung điện riêng của mỗi người! Còn phải tước phong hào của bọn họ…… Không đúng, còn chưa có ban phong hào, vậy đoạt quyền lực quản lý cung vụ của Chu Huyên và Thuần Vu Gia! Phế hậu thì liên lụy quá lớn, Chu Huyên cũng chỉ có thể bế môn ở trong cung, tất cả chi tiêu đều ấn theo phân lệ của Hoán Y Cục*, ba cái phi tử trực tiếp biếm làm cung nhân Hoán Y Cục, để bọn họ ở trong cung cảnh tỉnh cho tốt![*phòng giặt đồ, ai hay coi phim cổ trang thì biết, bao nhiêu quần áo trong cung đều dồn về đây, ngày ngày chà chà chà…… hahaha!]Tuyên đế càng nghĩ càng cảm thấy thống khoái, đáy lòng liên tục phác hoạ hình ảnh mấy tên hậu phi kia bị dạy dỗ đến thành thật nghe lời, bộ dáng tiểu tức phụ mà lấy lòng hắn. Thẳng đến hừng đông, hắn lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng ― ba ngày nay hắn đều mang theo hậu phi sinh hoạt tại li cung, vừa trở về triều liền hạ chỉ khiển trách bốn người kia, bộ dáng giống như bị người ta lăn qua lăn lại quá độ, các đại thần trong triều sẽ không nhìn ra hắn mới là người bị đè ở dưới đi?Vạn nhất bị người nhìn ra được, hoàng đế hắn đây còn cái gì là uy nghiêm, còn cái gì là thể diện, làm sao đối mặt với triều đình quan viên cùng thiên hạ bá tánh? Thôi, áo trong đã không có, ít nhất phải giữ cho được mặt mũi……Hắn đem thuật khống chế hậu cung ở kiếp trước nghĩ rồi lại nghĩ, phát hiện ra kiếp trước hậu cung không cần hắn lo lắng, những nữ tử đó đều là trời sinh rộng lượng hiền lương. Ngay lúc Tuyên đế cơ hồ muốn tuyệt vọng, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện ― những nữ tử đó sau khi vào cung, liền được dạy dỗ cung quy cung lễ, mà đám người Chu Huyên lại đều là nam tử, nên hắn hoàn toàn đã quên mất điểm bởi vì có nữ quan dạy dỗ, kiếp trước những ái phi đó mới người người tuân theo khuôn phép, ôn nhu hiền thục? Nếu để cung nhân điều giáo bọn Chu Huyên học lễ nghi…… Trong đầu Tuyên đế bỗng nhiên toát ra hình ảnh bốn người kia đập phá Thượng Cung Cục, hầm hầm mà chạy tới chất vấn hắn vì sao bắt mình học quy củ nữ nhân…… trên đầu Tuyên đế toát ra một tầng mồ hôi lạnh, không dám nghĩ vị hậu phi cũng thật có bản lĩnh, nhưng bản lĩnh quá mức, chịu khổ lại là hoàng đế hắn ngoài đã gõ trống canh bốn, Tuyên đế vẫn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, trên người nơi chốn đều nhức mỏi, hận không thể nghỉ thêm mấy ngày không vào triều. Nhưng lấy kinh nghiệm tự mình trải qua nhiều ngày nay, nếu thật sự tiếp tục nghỉ ngơi, sẽ lại biến thành nghỉ ngơi không được. Hắn quyết tâm, từ trên giường ngồi dậy, vừa chậm rãi mặc quần áo, vừa quyết định chủ ý Cho dù có bị người biết chuyện khiến hắn mất mặt cũng đành vậy, vẫn nên hướng đại thần có kinh nghiệm hỏi thăm, dù gì bọn họ cũng không dám đem chuyện tư mật nội cung nói ra triều ngày hôm sau, Tuyên đế liền triệu Hà thừa tướng vào Văn Đức Điện. Lão thừa tướng không chỉ đức cao vọng trọng, ở trong triều địa vị tôn kính, càng quan trọng hơn là lão cưới Hạ quốc trưởng công chúa, cũng coi như là cô tổ phụ của Tuyên đế. Loại sự tình này liên quan đến hoàng gia tư mật, tìm thần tử tự nhiên có nhiều bất tiện, nhưng tìm trưởng bối nhà mình, hẳn là có thể có được chút chủ ý tốt đi?Đem Hà thừa tướng triệu vào trong điện, Tuyên đế khuôn mặt âm trầm suy xét nên mở miệng như thế nào. Hà thừa tướng ngồi nửa ngày, thấy Tuyên đế sắc mặt càng nhìn càng khó xem, không khỏi âm thầm hồi tưởng, gần nhất tỉnh nào có tai hoạ hay là trong triều lại lòi ra tham quan ― dù sao bản thân lão thanh chính liêm minh, xử sự công bằng, Tuyên đế không có khả năng đối với lão có cái gì bất cho chén trà trong tay lão Hà thừa tướng lạnh ngắt, Tuyên đế vẫn không nói ra ý tứ của mình. Hà thừa tướng rốt cuộc chờ không nổi nữa, đứng dậy chắp tay hỏi “Thánh thượng triệu lão thần tới đến tột cùng là vì chuyện gì? Bất luận nghiêm trọng cỡ nào, cũng đừng ngại nói ra để lão thần thay thánh thượng tham tường.”Tuyên đế bị một câu của lão làm cho bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Hà thừa tướng nửa ngày, rốt cuộc quyết tâm khẽ cắn môi hỏi “Lão thừa tướng không cần đa tâm, trẫm hôm nay gọi ngài tới, là muốn cùng ngài nói về gia sự. Không biết thân thể trưởng công chúa vẫn khỏe chứ, cùng thừa tướng ở chung có tốt không?”Hà thừa tướng nghe nhưng không hiểu, lại vẫn nghiêm túc đáp “Thân thể công chúa cực tốt, cùng lão thần tôn kính như tân, đa tạ bệ hạ quan tâm.”Tuyên đế châm chước dùng từ, trước khen vài câu Hà thừa tướng có thuật ngự thê, sau đó thật cẩn thận mà đem câu chuyện chuyển vào vấn đề chính “Nếu công chúa cùng thừa tướng có xung đột, thì giải quyết thế nào?”Hà thừa tướng nhắc tới việc này, bỗng nhiên vẻ mặt tang thương, thổn thức đáp “Thuở thiếu niên mỗi khi xung đột, gia phụ gia mẫu đều sẽ hung hăng phạt ta một trận, bức ta xin lỗi công chúa. Lúc ấy lão thần thường nghĩ, tương lai có một ngày không còn người quản thúc ta, ta nhất định phải vùng dậy, trọng chấn phu cương. Mấy mươi năm sau, gia phụ gia mẫu quả thật đều không còn nữa, nhưng khi đó ta cùng công chúa đã không còn thường xuyên cãi nhau…… Tuổi lớn, cũng không còn bồng bột, cảm tình cũng so với trước đây càng sâu đậm……”Lão nâng tay áo lau lau khóe mắt, hướng Tuyên đế thỉnh tội “Thỉnh bệ hạ thứ cho thần thất lễ, người già rồi, ngược lại càng dễ dàng rơi lệ.”Tuyên đế từ trong lời của lão thừa tướng nghe ra được một kinh nghiệm hữu dụng, hiện tại ban thưởng còn không kịp, sao lại trách tội thất lễ của lão? Không những khuyên lão không cần quá mức cẩn thận gò bó, còn theo lão cảm khái một hồi “Trời cao vong tình, tình không chỗ trú ngụ, nên cuối cùng đều rơi xuống đầu chúng ta.”Hai người thổn thức tuy không giống nhau, nhưng trình độ sợ vợ như sợ hổ cũng thật không phân cao thấp. Hà thừa tướng vừa rời đi xong, Tuyên đế liền gấp đến không chờ nổi mà tự tay viết xuống thánh chỉ, tuyên triệu cha mẹ bốn người kia vào đế cẩn thận lựa chọn từ ngữ, viết rằng vì cung quy ngăn cách, nên cốt nhục phân ly, quả thật có chút trái với luân thường, hắn tự nghĩ hoàng hậu cùng các vị ái phi đều là nam tử, lại là trọng thần triều đình, không thể cùng nữ tử quơ đũa cả nắm, nên muốn triệu cha mẹ bốn người vào cung thăm hỏi nhi đế thậm chí không dám đem ý chỉ này đưa đến Trung Thư tỉnh, mà trực tiếp triệu nội thị tiến vào, ban cho lệnh bài, để bọn họ phi ngựa ra cung truyền tin. Giữa bốn vị hậu phi, cha mẹ Chu Huyên và Thuần Vu Gia đều ở kinh thành, sau khi tiếp chỉ liền lập tức thay đổi lễ phục vào cung, còn người nhà Phượng Huyền và Tạ Nhân thì vẫn chưa vào kinh, nhóm nội thị liền chuẩn bị hành trang lên đường, ra kinh đến cố hương của bọn họ tìm lão tướng quân giáo huấn nhi tử giáo huấn đến thuận tay, vừa vào cung liền bất chấp tất cả mà bắt đầu la mắng, mẫu thân Chu Huyên đem y che chở ở phía sau, sau đó vận khí đan điền, bắt đầu mắng ngược trở lại phụ thân y vô dụng, để nhi tử vào cung làm hoàng hậu. Một nhà ba người này chính là đánh mắng đến náo nhiệt, Tuyên đế cho nữ quan qua đó, làm trò mà tự giới thiệu trước mặt cha mẹ Chu Huyên “Nô tì là nữ quan Thượng Cung Cục, hoàng hậu sau khi vào cung vẫn chưa từng chính thức học qua cung quy lễ pháp, bệ hạ phái nô tì tới làm giáo dẫn. Truyền khẩu dụ của bệ hạ, vì đề phòng hoàng hậu không quen, quốc trượng cùng phu nhân hãy tạm thời lưu lại Khôn Ninh Cung một thời gian, đợi hoàng hậu quen thuộc cung quy rồi hẳn trở về.”Chu Hoài lập tức thay đổi sắc mặt, nắm quải trượng mà rượt theo đánh Chu Huyên, sau đó bị phu nhân đoạt lấy quải trượng mà đánh một trận. Lão tướng quân tuy rằng không dám đánh trả, nhưng vẫn dám giáo huấn nhi tử, vừa trốn quải trượng đập xuống của phu nhân vừa mắng “Đồ bất hiếu! Vào cung còn dám gây rắc rối! Khẳng định là ngươi không hiểu chuyện, thánh thượng mới cho người tới giáo huấn ngươi……”Nữ quan trốn ở trong góc nhỏ giọng khuyên nhủ “Phu nhân, quốc trượng, hoàng… hoàng hậu……”So với Chu gia võ công gia truyền, Thuần Vu lão gia cùng phu nhân lại bình thản hiểu biết lễ nghi hơn nhiều. Gia tộc Thuần Vu bất quá chỉ là một gia tộc mới nổi, hai vợ chồng già đều không quen với cung điện xa hoa, động tác thập phần câu nệ, càng không dám làm trò đánh nhi tử trước mặt nữ quan, chỉ dùng lời nói thấm thía mà khuyên nhủ “Ngươi làm đại quan, vi phụ cũng quản không được ngươi, chỉ có một điều cần phải dặn dò ngươi ― tài phú một nhà chúng ta đều là do thánh thượng ban tặng, ngươi phải biết tri ân báo đáp, không thể có tâm tư khinh thường.”Thuần Vu Gia không thẹn với lương tâm, lập tức đáp “Ta tất nhiên là hết lòng hết sức, chỉ sợ hầu hạ không chu toàn.” Còn về chuyện chu toàn ra làm sao, vậy thì phải tùy theo cách nghĩ của mỗi người. Thuần Vu Gia tìm hiểu thì biết được bên phía Chu Huyên, Phượng Huyền cùng Tạ Nhân cũng phái tới người giáo dẫn, liền an tâm đưa cha mẹ vào thiên điện nghỉ ngơi, chính mình thì hướng nữ quan kia lãnh giáo thuật mị quân lưu truyền trong thân Tạ Nhân tới cũng không chậm, Tạ Nhân vào cung xong liền cho người quay về Hội Kê rước nàng vào kinh, chỉ là đường xá xa xôi, lúc Tuyện đế sai nội thị đi tìm người thì còn chưa kịp đến kinh thành. Mấy ngày sau khi nàng vào kinh, liền được Tuyên đế phái người mang vào trong cung đoàn tụ cùng nhi tử. Tạ phu nhân vừa thấy nhi tử liền giáo huấn “Chuyện vào cung là chính ngươi cầu xin, về sau có ủy khuất cũng phải tự mình nuốt xuống, không được hướng ta oán giận!”Tạ gia lấy quân quy trị gia, Tạ Nhân ở trước mặt mẫu thân thập phần thành thật, nghiêm chỉnh chắp tay trước ngực, nghiêm chỉnh ngồi, nghiêm chỉnh tuân thủ lễ nghi. Lại thêm Tạ Nhân giỏi nghe giỏi nhớ, lời nói của nữ quan kia vào tai liền không quên, mới dạy có nửa ngày, nữ quan đã không còn gì để dạy, trở về hướng Tuyên đế phục mệnh. Tuyên đế bị đè nén đến thở dài một tiếng, cúi đầu suy nghĩ một trận, liền phân phó “Ngươi trở về, thỉnh Tạ phu nhân ở lại trong cung một thời gian, lấy cớ an ủi A Nhân.”Vào cung cuối cùng lại là người nhà Phượng Huyền. Phụ thân Phượng Huyền vì việc nhi tử vào cung mà lấy làm hổ thẹn, mẫu thân tuy rằng thương yêu nhi tử, nhưng lại không lay chuyển được trượng phu. Ngay cả nội thị do Tuyên đế phái tới cũng không khuyên giải được lão nhân bướng bỉnh này, đành phải đi gặp quan phủ địa phương mượn người, nửa mời nửa áp giải mà đem cha mẹ Phượng Huyền lôi vào lão tiên sinh tuy đã vào cung, nhưng khí tiết lại không thiếu, ngay cả mặt nhi tử cũng không chịu nhìn. Phượng phu nhân ở một bên ôm nhi tử khóc lóc một hồi, liền khuyên Phượng Huyền đi cầu xin phụ thân y tha thứ. Phượng Huyền tính tình cũng ngay thẳng cứng đầu, không rên một tiếng mà quỳ gối ngoài thiên điện, khiến nữ quan và đám cung nhân hoảng sợ đến độ chết khiếp, mặc cho ai cũng không đỡ được y đứng này sau khi được báo lên, Tuyên đế rốt cuộc ngồi không nổi nữa. Hắn trước đây đối với gia tộc Phượng thị đã không có ấn tượng tốt, chỉ là sau khi Phượng Cảnh bị đày rời khỏi kinh, Phượng gia cũng không còn dám nháo động chuyện Phượng Huyền nữa, sau đó hắn vội vã chinh phạt nước láng giềng, nhất thời quên giáo huấn người Phượng gia. Hiện tại nghe thấy Phượng Huyền chịu ủy khuất lớn như thế, Tuyên đế liền bất chấp tất cả, vội vàng di giá đến Tuyên Hoà điểm Tuyên đế đến nơi, Phượng Huyền chính là đang quỳ trên nền đá xanh, sắc mặt ngưng trọng, thân mình thẳng tắp, hai đầu gối đặt trên mặt đá, Tuyên đế vừa nhìn liền cảm giác đầu gối phát đau, lập tức tiến tới đem người đỡ dậy. Phượng Huyền mặt đầy thần sắc kinh hỉ, nhưng kinh hỉ xong lại ảm đạm nói “Bệ hạ lấy nhân hiếu trị thiên hạ, ta lại không thể khiến phụ thân vừa lòng, còn để cho bệ hạ vì ta lo lắng……”Mẫu thân Phượng Huyền ở bên cạnh kiến giá, Tuyên đế khoan dung mà khuyên nàng đứng dậy, lại khen nàng vì quốc gia giáo dưỡng ra một vị hiền tài lương đống. Phượng lão tiên sinh trong điện nghe thấy Tuyên đế tới, tuy rằng trong lòng bất mãn hắn đem nhi tử nhà mình vào cung làm nam phi, nhưng lại không thể thất lễ trước thiên tử, vội vàng ra cửa nghênh đế miễn lễ cho lão, trên mặt mang theo vài phần ý cười uy nghiêm, đạm nhiên hỏi “Phượng công đọc qua đủ loại thi thư, trẫm có một chuyện muốn hỏi ngươi. Không biết quân cùng phụ bên nào thân hơn, trung cùng hiếu bên nào nặng hơn?”Phụ thân Phượng Huyền hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức đáp “Quân thần phụ tử, tất nhiên là quân đứng trước phụ, trung nặng hơn hiếu.”Tuyên đế liền cười nói “Phượng khanh tận trung với quân, luôn hoàn thành tốt trọng trách được giao, không phải chính là tuân theo lời dạy dỗ của lão tiên sinh hay sao? Có con như thế, lão tiên sinh còn gì bất mãn, vì sao ngược lại không chịu gặp y?”Phượng phụ liền muốn quỳ xuống, Tuyên đế vội bảo Phượng Huyền ngăn lại. Lão tiên sinh không thể quỳ, liền cúi đầu đáp “Gia tộc Phượng thị truyền đời đến nay đã hơn trăm năm, chưa bao giờ làm ra chuyện lấy sắc thị quân……”Tuyên đế trách mắng “Phượng công ăn nói cẩn thận! Người trong cung của trẫm, đều là lấy đức thị quân, không có ai lấy sắc thị quân cả!”Phượng Huyền cũng nói theo “Bệ hạ là thánh minh thiên tử, há chứa chấp loại người lấy sắc mời sủng? Thần tử thị quân vốn như vợ hầu chồng, thần dân thiên hạ có ai không yêu vua, ta có thể vào cung hầu bệ hạ là may mắn mà trời cao ban cho, phụ thân lúc này nên lấy ta làm vinh, cớ sao lại coi đây là nhục?”Tuyên đế nghe được thập phần vừa lòng, tầng băng sương trên mặt cũng theo gió bay đi, mỉm cười nói với Phượng Huyền “Phượng khanh có tấm lòng trung nghĩa, trẫm vẫn luôn minh bạch, khúc mắc giữa ngươi và cha mẹ trẫm cũng ngóng trông có thể sớm ngày cởi bỏ. Đợi việc này hóa giải xong, khanh liền không cần phân tâm với gia sự, chuyên tâm vì trẫm dạy dỗ hoàng thái tôn.”Hai người càng nói càng đứng đắn, phụ thân Phượng Huyền nghe vào đều cảm thấy chính mình oan uổng nhi tử. Tuyên đế đi rồi, cung nhân lại nhào tới khuyên giải, đem công tích Phượng Huyền lập được khen rồi lại khen, trong lòng Phượng công âm thầm vì nhi tử mà kiêu ngạo, thái độ chậm rãi mềm đế nghe nội thị báo cáo việc này, trong lòng cực kì đắc ý, âm thầm đem Hà thừa tướng khen rồi lại khen, thuận tay liền ban mấy xấp vải thượng đẳng cùng trăm lượng hoàng kim xuống. Hậu cung có vài vị nhạc phụ nhạc mẫu tọa trấn, Tuyên đế rốt cuộc có thể nghỉ ngơi mấy ngày, không cần lo lắng có người xông vào tẩm cung của hắn hay Văn Đức Điện cùng Ngự Hoa Viên gì đó, giữa ban ngày ban mặt mà a dua mời đế chuyên tâm phê duyệt tấu chương, trong điện bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, trên ngự án liền xuất hiện một chén canh. Tuyên đế cũng không ngẩng đầu, chỉ nói “Đi xuống đi, lát nữa trẫm ăn sau.”Cái muỗng trong chén bỗng nhiên dán tới giữa môi Tuyên đế, nước canh ngọt ngào liền theo kẽ răng chảy vào trong miệng hắn. Tuyên đế ngẩng đầu đang muốn mắng tên nội thị không hiểu chuyện kia, thế nhưng lúc vừa nhìn thấy mặt người nọ, lập tức sửng sốt ― kẻ đút canh cho hắn lại là Thuần Vu Gia!Trong lúc hắn ngây người, muỗng canh đã được đưa vào trong miệng hắn. Tuyên đế nuốt nước canh, kinh ngạc hỏi “Ngươi không phải đang học quy củ……”Thuần Vu Gia cười đến thập phần ôn nhu, hai mắt cong cong, ánh mắt lại gắt gao dính chặt vào đôi môi ướt át của Tuyên đế “Bệ hạ nói đúng, ta chính là đang theo nữ quan học tập đạo thị quân. Nàng dạy ta phải thời thời khắc khắc quan tâm thân thể bệ hạ, vậy nên ta liền kêu phòng bếp nấu canh bổ dưỡng, đưa đến cho bệ hạ.”Y dán sát người tới, miệng ngậm một muỗng canh đút vào trong miệng Tuyên đế, ngẩng đầu dụ hoặc mà nói “Ta đã học được rất nhiều biện pháp thị quân. Đã nhiều ngày nay bệ hạ chưa từng nghỉ ngơi tại hậu cung, đối với thân thể cực kỳ bất lợi, ta lại không thể làm ngơ bỏ mặc long thể vì cấm dục mà chịu thương tổn, nên đành phải mặt dày không biết xấu hổ tự mình hiến dâng.”..Tuyên đế trẫm muốn trọng chấn phu cương!Bốn vị hậu phi……!!! được thôi ~~Editor hahaha! Cùng đọc truyện Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi! của tác giả Ngũ Sắc Long Chương tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Mia TreeThể loại Đam mỹ, trọng sinh, xuyên thư, đế vương thụ, NP nhất thụ đa công, HESố chương 1 tiết tử – 88 chương chính văn – 9 phiên ngoạiCouple chính Hạ Chí x Chu Huyên, Phượng Huyền, Thuần Vu Gia, Tạ NhânAnh thụ là cửu ngủ trí tôn đứng trên vạn người, tự nhận mình thông minh tài giỏi, quyết đoán dứt khoát, khí phách ngút trời, hào quang tỏa sáng nếu được ông trời thương xót cho cơ hội trọng sinh lần nữa trẫm nhất định sẽ hoành thành bá nghiệp, nhất thống thiên nhiên lại có một điều lạ vô cùng khi mà hoàng hậu, ái phi, thị nữ, hoàng tẩu, hồng nhan tri kỷ,….. của trẫm đều đi đâu cả rồi???Hoàng thượng, ta đây là một cái đồng nhân đam mỹ, ngươi chấp nhận số mệnh đi! Sáng sớm ngày hôm sau là buổi đại thượng triều. Tuyên đế hiện giờ vẫn là Lâm Xuyên vương, vốn nên đến chờ ngoài cửa Tuyên Chính điện trước tiên. Nhưng qua một đêm điên đảo, khoan nói Thành đế luyến tiếc cho hắn rời đi, chính hắn cũng thật sự không ngồi dậy vậy lúc thượng triều, hắn là ngồi ngự liễn của Thành đế mà vào, hơn nữa vị trí trên điện cũng từ hàng vương tôn đại thần, trực tiếp dời tới ngay dưới Thành đế. Sau khi khen ngợi một hồi, Thành đế liền cho thái giám đọc chiếu chỉ, Lâm Xuyên vương Hạ Chí cần cù công chính, thân phận tôn quý, lập làm thái tử, sau này nên vì quốc gia mà góp thần mặc dù đều đã biết trước tin này, nhưng buổi thượng triều hôm nay, chính mắt thấy Tuyên đế được xác lập địa vị cao như thế, thật làm cho bọn họ kinh ngạc một phen. Chỉ có một mình Tuyên đế lại không hề cảm giác gì, chỉ thản nhiên ngồi đó, nhìn ngai vàng chính mình từng ngồi qua vạn người mà dưới một người có cái gì hay ho, trở thành chủ nhân của thiên hạ này mới là mục tiêu của hắn. Đời này, hắn muốn ngồi vào vị trí kia sớm đại thượng triều diễn ra lâu hơn mọi khi, Tuyên đế đứng một hồi, trên đầu liền toát ra một tầng mồ hôi, dưới chân cũng thấy có chút không xong, vạt dưới y phục có chút run run, như đứng ở nơi có gió đế cũng nhìn ra tình trạng của hắn không tốt, thấp giọng phân phó Lý Đức lấy một chiếc ghế cho hắn ngồi, lại dâng lên một ly trà sâm giúp hắn giải lao. Đãi ngộ như vậy trước giờ chưa từng có, chúng thần lại muốn lấy lòng Thành đế, liên tiếp thổi phồng huynh đệ tình thâm, là điển hình của thiên cổ minh quân. Những lời này quả thực oanh tạc đến Tuyên đế chết đế ngồi phía trên mỉm cười nhận tán dương của bá quan văn võ, Tuyên đế ngồi phía dưới tức giận đến cả người phát run, ly trà sâm hơn phân nửa bị làm đổ đến trên mặt hắn còn chưa chính thức trải qua đại lễ sắc phong, không thể lấy cớ ở lại bên cạnh, Thành đế cũng không thể công khai giữ hắn ngày ngày trong cung, đến buổi tối sau cung yến liền để hắn về vương khi về phủ, việc đầu tiên quan trọng nhất vẫn là tắm rửa. Trong lúc tắm, Tuyên đế nhìn đến dấu vết đỏ đỏ tím tím trên người, nghĩ tới bộ dáng kia của chính mình, trong lòng càng phiền muộn, hung hăng đập một phát lên mặt nước, làm cho mặt nước dao động, sóng nước văng tung tóe, tầm mắt cũng sớm bị hơi nước làm cho mơ ngoài tiểu thái giám nghe động tĩnh của hắn không đúng, đứng ở cửa thấp giọng hỏi hắn muốn hay không cho người tiến vào hầu đế đem người mắng không cho vào, chính mình tự chà rửa một hồi, xong liền để cả người ướt đẫm mà bước ra ngoài, không thèm lau khô tóc, cầm lấy gương tự soi đến trên da trên quả nhiên có một hàng dấu vết yêu dã, kéo dài đến tận sau gáy, nơi không nhìn tới được. Hắn lại đem gương đặt ở bên gáy, ngoái đầu lại mà nhìn xem phía sau. Còn chưa kịp nhìn rõ ràng chính mình, trong gương đã hiện ra một bóng người đứng ngay bên cửa phải là thích khách đó chứ? Tuyên đế trong lòng vừa nghĩ đến, liền nhanh chóng đem gương bảo vệ trước ngực, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng người đã không thấy đâu. Ngay thời khắc hắn quay đầu, người nọ đã vô thanh vô tức đi đến trước mặt nhìn trong gương không rõ diện mạo, nay khoảng cách gần như vậy liền nhìn thấy rõ ràng, một gương mặt quen thuộc bên trong lại lộ ra chút xa lạ, chính là Chu không phải thích khách……. nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì! Hắn cả người không có lấy mảnh vải, thân mình đầy dấu vết xấu hổ đều lộ ra bên ngoài. Hơn nữa Chu Huyên làm thế nào mà vào được đến đây, thị vệ bên ngoài đều chết hết cả rồi sao? Dù cho không ngăn được người tiến vào, thì cũng phải cản y ở trong phòng khách, chờ hắn đổi quần áo đàng hoàng rồi mới bước ra gặp người chứ!Tuyên đế vội vàng mặc vào nội y, che đi dấu vết không muốn người thấy. Chu Huyên gắt gao đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, hai mắt chăm chăm dán vào vùng da thịt bị lộ ra ngoài của Tuyên đế, âm tình bất định nhìn đủ loại dấu vết ái muội ẩn hiện sau lớp nội y mỏng đến khi Tuyên đế phục hồi tinh thần, quát bảo y đi ra ngoài, y mới bước lên một bước, giữ chặt tay áo Tuyên đế, hạ giọng nói “Vương gia, hôm nay lúc thượng triều ta nhìn thấy sắc mặt ngươi tái nhợt, thân hình không xong… Ngày ấy ngươi tới gặp riêng ta, chính là vì chuyện thế này phải không? Đáng tiếc ta lại ngu dốt đến tận bây giờ……”Tuyên đế bị y nhìn ra sự việc, xấu hổ trong lòng, dùng lực phẩy tay áo một cái, lùi lại vài bước, đụng mạnh vào thùng nước tắm. Thị vệ bên ngoài nghe động hỏi hắn xảy ra chuyện gì, trong đầu hắn vẫn còn vài tia lý trí, mở miệng nói “Các ngươi đều lui ra xa, đem viện môn bảo vệ cho tốt. Ta ở nơi này mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép có người bước vào!”Dặn dò thị vệ xong, lại xoay người đi đến bên cạnh bình phong, lấy xuống quần áo mặc lên người. Cũng không thèm để ý mặc có đúng không, lung tung thắt đai lưng thành một nùi, đối với Chu Huyên cười lạnh nói “Ngươi đều thấy cả rồi đó, ta nay…… chính là địa vị như vậy, nếu ngươi thấy ta không có tư cách đăng cơ xưng đế, ta cũng không cưỡng cầu ngươi, dù sao ta……”Nếu Chu Huyên hiện tại khinh thường hắn, muốn cùng hắn mỗi người một ngả… Tuyên đế lại nghĩ tới năm đó tự tay mình đưa y lên đoạn đầu đài, vậy thì nếu kiếp này y cùng hắn đạo bất đồng, cũng chỉ có thể là do báo Huyên đưa tay đè lại miệng hắn, cắn răng oán hận nói “Ngươi cùng y đều do tiên hoàng sinh ra, y chẳng lẽ không quan tâm đến luân thường đạo đức, không sợ người trong thiên hạ thóa mạ hay sao!”Tuyên đế cúi đầu không đáp, đem y hung hăng đẩy ra ngoài, quay đầu hướng vào sau bình phong mà đi. Chu Huyên tùy tay cầm lấy khăn tắm đi theo phía sau, vài bước liền đuổi kịp Tuyên đế, đem tóc của hắn kéo ra khỏi quần áo, cầm khăn thay hắn lau đế khoanh tay đứng ở trong phòng, thân hình thẳng tắp, đầu lại hơi cúi xuống. Chu Huyên đứng quá gần hắn, chỉ cách vài phân liền có thể dán đến sau lưng, ánh đèn đem thân ảnh của hai người chiếu đến trên mặt đất, vô tình chồng lên nhau tạo thành một tác của Chu Huyên dần dần chậm lại, tinh thần tựa hồ bị cái bóng đen kia chặt chẽ hút lấy, dán mắt nhìn hồi lâu. Tuyên đế tâm tư cũng thoáng bình tĩnh trở lại, như trước cúi đầu hỏi “Ngươi hôm nay sao lại đến phủ của ta, có bị người khác nhìn thấy không?”Chu Huyên giật mình hoàn hồn, liên tục lắc đầu nói “Ta lúc ở trên triều thấy ngươi thần sắc không được tốt, sợ ngươi bị ám hại, cho nên sau khi hồi phủ liền đến thăm ngươi. Ta là tự mình đi, lúc đến phủ ngươi cũng là trèo tường mà vào, vẫn chưa kinh động bất luận kẻ nào, ngươi cứ yên tâm.”Y nói hai ba câu, thấy không khí giảm bớt căng thẳng, liền ấn Tuyên đế ngồi xuống, cầm lấy lược trên bàn thay hắn chải tóc, đem một đầu tóc dài đến trong lòng bàn tay, muốn thay hắn buộc lên. Một mặt thay hắn chải chuốt, mặt kia lại nói đến chuyện đâu đâu “Ngươi không nên tự mình làm mấy thứ này, thời điểm không tốt liền kêu bọn thái giám đến…… vẫn là để ta thay ngươi sửa sang lại mặt mày tóc tai……”Tuyên đế đem chiếc gương bạc viền hoa văn tinh xảo ấn ngã xuống trên bàn, đem hai tay che lại khuôn mặt, thấp giọng hỏi “A Huyên, ngươi quả thật không ghét bỏ ta sao?”Chu Huyên tay run lên, một đầu tóc dài liền theo bàn tay y trượt xuống, như thác nước xỏa tung trên lưng Tuyên đế. Bóng hình lạnh lẽo cô độc trước mắt khiến cho đáy lòng Chu Huyên cũng sinh đau khổ. Hắn nhẹ nhàng than một tiếng “Lâm Xuyên”, lại đem một đầu tóc dài kia buộc lên, dùng dây buộc tóc nghiêm chỉnh buộc sau khi được buộc gọn gàng liền làm lộ ra da thịt trắng trẻo, trên đó điểm đầy những dấu vết tím đỏ, như lạc mai trong tuyết, khiến người khác phải kinh hãi rùng mình. Chu Huyên rốt cuộc không thể nhẫn nhịn, ngón tay khẽ run, một đường từ trên tóc Tuyên đế rơi xuống, gắt gao nắm lấy vạt áo, hô hấp như bị đình chỉ, không thốt nên đế thấy y đã buộc xong tóc, liền chỉ vào một bên ghế nói “A Huyên nếu còn muốn theo ta, thì liền ngồi xuống, chúng ta cùng thương lượng đại kế, nếu không muốn liền đi đi.”Chu Huyên theo tay hắn chỉ mà ngồi xuống, vừa ngước mắt nhìn, liền thấy quần áo phía trước của Tuyên đế lộn xộn một mảng, mím môi, cuối cùng không chịu nổi nói “Quần áo của ngươi còn không có mặc tốt, để ta thay ngươi sửa sang lại một chút.”Tuyên đế giờ mới để ý, lúc nãy vội vàng quần áo đều mặc không đúng quy tắc, liền muốn tự mình tháo ra đai lưng chỉnh sửa lại. Đai lưng và quần áo cùng quấn vào một chỗ rối tinh rối mù, khiến hắn càng khẩn trương tháo lại càng lộn Huyên không chịu nỗi đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, linh hoạt tháo ra một nút thắt, hai ba cái liền cởi ra được đai lưng, nhìn Tuyên đế nói “Ngươi không thông thạo việc này, vẫn là để ta giúp ngươi đi.”Cũng không chờ Tuyên đế đồng ý, y liền đem vạt áo còn lại chỉnh sửa, bàn tay trong lúc vô tình cách lớp quần áo cọ vào đầu nhũ bị sưng lên của Tuyên đế. Tuyên đế nhất thời không kịp phòng bị, đau đến cúi đầu rên rỉ ra tiếng, đẩy ra tay của y, chính mình chỉnh lại vạt áo, đưa lưng về phía y nói “Ta tự mình làm, ngươi…… nói chính sự trước đi.”Chu Huyên làm sao còn muốn nói đến chính sự, Tuyên đế chính là chính sự của y. Y hít sâu một hơi, khàn khàn hỏi “Lâm Xuyên, Thành đế phong ngươi làm thái tử, muốn ngươi vào ở tại Cảnh Phúc điện, cũng là vì thế này ?”Sắc mặt Tuyên đế lại thay đổi vài phần, lạnh lùng hỏi “Chu Huyên, ngươi xem thường ta sao? Cho rằng ta bị người ngủ qua, liền giống như đàn bà, đầu óc chỉ toàn nghĩ về chuyện đó?”“Không, ta như thế nào lại……” Chu Huyên đột nhiên đứng lên, ôm chặt lấy hắn từ phía sau đế thân thể còn chưa được nghỉ ngơi hồi phục, bị Chu Huyên gắt gao ôm lấy như vậy, cơ hồ liền muốn xụi lơ trong cái ôm ấp ấy. Chu Huyên cảm thấy cả người hắn run lên từng đợt, nhiệt độ cợ thể tỏa ra xuyên qua lớp quần áo truyền tới trên người mình. Không khỏi càng mạnh mẽ ôm lấy, vùi đầu vào mái tóc của hắn, nhẹ nhàng ngửi lấy hương thơm quẩn quanh trên người y đoan chính chạm đến ngực của Tuyên đế, cảm thấy da thịt mềm mại mịn màng, phía dưới ẩn hiện một chút cơ bắp, khiến người ôm không đành lòng buông tay. Tuyên đế tại trong lòng y cúi đầu thở hổn hển, hoàn toàn vô lực đem lưng tựa vào trên người đôi tay trầm ổn mà hữu lực vươn ra cầm chặt lấy hai cổ tay đế phảng phất đã mệt mỏi cùng cực, lại phảng phất bị hấp dẫn bởi hơi thở của tình dục, dựa vào trên người y hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói ra lời tự đáy lòng “Chu Huyên, ngươi cùng với tên hôn quân kia cũng giống nhau sao? Nếu đúng là như vậy, ta hà tất tìm tới ngươi? Ít nhất y hiện nay là chủ của thiên hạ, làm luyến sủng của y, ta còn có thể có được vài phần chỗ tốt.”Một câu nói của Tuyên đế khiến Chu Huyên như bị sét đánh, tâm cũng lạnh xuống, buông ra hai cánh tay đang ôm ấp. Y nhìn Tuyên đế cả người khẽ run, cầm quần áo phủ lên một lớp lại một lớp, ẩn ẩn thấy được thân thể trước mặt gầy gò đi nhiều so với trước kia, càng có thêm chỗ động lòng người mà trước nay y chưa bao giờ nghĩ nhịn không được vươn tay nắm chặt một góc áo của Tuyên đế, tại sau lưng Tuyên đế thấp giọng nói “Ngươi dọn vào Cảnh Phúc điện trước, ta nhất định vì ngươi giết hôn quân. Chỉ là Lâm Xuyên, lời hứa hẹn lúc trước của ngươi có còn tính không?”Hứa hẹn? Tuyên đế ngừng tay, suy tư một hồi. Hắn đối với Chu Huyên hứa qua cái gì a? Đúng rồi, chắc là chỉ cần y không tạo phản, mình liền không từ bỏ y. Vì thế Tuyên đế xoay người lại, đối diện với Chu Huyên nói “Thiên tử không nói đùa, chỉ cần A Huyên giúp ta giành được ngôi vị, ta tất nhiên sẽ không vi phạm lời thề, nếu không sẽ bị quỷ thần……”Chu Huyên che lại miệng hắn, khóe môi hơi nhếch lên “Không cần thề, chỉ cần trong lòng chúng ta đều hiểu là được. Ta vì ngươi tạo phản, ngươi phải cùng ta…… vĩnh không phân phụ.*”[*vĩnh viễn không phân ly và cô phụ nhau.] Tấn Giang ngân bài đề cử cao cất chứa cao tích phân VIP tiểu thuyết kết thúc, trước mặt bị cất chứa số 4802, văn chương tích phân 60,225,180, yêu nhất NP tác giả không gì sánh nổi, này thiên là nàng NP hảo văn tập đại thành! Hành văn lão luyện, thoải mái phập phồng, diễm mà không dâm, nhân thiết đại tán. Đề cử cấp đam mỹ lạp tiểu thuyết võng các vị thư hữu đọc. “Trẫm anh minh cơ trí, sát phạt quyết đoán, bá khí ngoại lộ, chính là sống lại một lần cũng định có thể lần thứ hai khống chế thiên hạ, thành tựu bá nghiệp. Bất quá…… Trẫm Hoàng Hậu ái phi, thị nữ, hoàng tẩu, hồng nhan tri kỷ…… Đều đi đâu vậy?” Hoàng Thượng, ta đây là giảo cơ đồng nghiệp, ngươi nhận mệnh đi. NP, có lôi thận nhập. ===================================== Ngân bài biên tập đề cử Hạ tuyên đế Hạ Chí nhớ rõ, hắn là cái này tiểu thuyết giả tưởng vĩ đại nhất mặc cho quân chủ, tác giả cho hắn huy hoàng nhất cả đời. Chính là vì cái gì hắn một giấc ngủ dậy liền về tới chưa đăng cơ trước, hắn ái hậu sủng phi đều không thấy bóng dáng, cái kia vẫn luôn muốn hại hắn hoàng đế ca ca thế nhưng đối hắn có tình? Hắn Đại tướng quân cùng sủng thần cũng ái mộ hắn đã lâu, rõ ràng nhớ rõ là nữ giả nam trang tướng quân thế nhưng thật thành nam nhân! Thiên a, đây là có chuyện gì? Bệ hạ, đây là giảo cơ đồng nghiệp, ngài nhận mệnh đi! Tác giả cấu tứ xảo diệu, làm tiểu thuyết giả tưởng vĩ đại quân vương xuyên đến giảo cơ đồng nghiệp trung, khiến người trước mắt sáng ngời. Đồng nghiệp tiểu thuyết giả thiết thay đổi làm nam chủ nguyên bản nhân sinh hướng quỷ dị giảo cơ trên đường phát triển, hoàng đế bôi cụ bi kịch tổng vâng mệnh vận như vậy triển khai. Văn chương cười điểm đắn đo gãi đúng chỗ ngứa, các loại hình tiểu công nhóm tề lên sân khấu, làm người đọc ở sung sướng trung vô cùng chờ mong Hoàng đế bệ hạ cùng bọn họ kế tiếp phát triển. Tags Cẩu huyết Chủ thụ Cổ đại Cung đình hầu tước Đam mỹ HE loi Ngân bài đề cử Ngược luyến Nguyên sang NP the gioi song song Tình cảm

bệ hạ nhận mệnh đi