bảy năm vẫn ngoảnh về phương bắc h
Tác giả: Ân Tầm. Nhân vật chính: Lục Bắc Thần, Cố Sơ, Kiều Vân Tiêu. Người Dịch:Tô Ngọc Hà. Tên truyện: Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc. Tên tiếng Trung: 七年顾初如北. Tên phiên âm: Thất Niên Cố Sơ Như Bắc. Hệ liệt: Lục Môn. Đề tài: pháp y. Nhân vật c ….
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - (Chương 562) - Tác giả Ân Tầm Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc chương 527 | Đọc Q.11 - Chương 526 - Khi Cần Thiết Bán Chút “Sắc” Cũng Được full - doc truyen Bay Nam Van Ngoanh Ve Phuong Bac chương 527 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi
Full. Đánh giá: 9.1/10 từ 3368 lượt. Bảy năm, vẫn ngoảnh về phương Bắc – Ân Tầm. Nếu con tim tan vỡ…. Cố Sơ nói: “Vậy thì, gặp nhau là được.”. Lục Bắc Thần nói: “Tôi sẽ giữ lại thi thể còn không nguyên vẹn đó của cô ta để phân biệt nhân tính.”. ***. Cố Sơ
Trạng thái: Full. Đánh giá: 9.1/10 từ 3392 lượt. Bảy năm, vẫn ngoảnh về phương Bắc – Ân Tầm. Nếu con tim tan vỡ…. Cố Sơ nói: “Vậy thì, gặp nhau là được.”. Lục Bắc Thần nói: “Tôi sẽ giữ lại thi thể còn không nguyên vẹn đó của cô ta để phân biệt nhân tính
Năm 1934: tham gia xây dựng phong trào cách mạng và chỉ đạo chiến tranh du kích ở Tràng Xá, Võ Nhai, Bắc Sơn. Tháng 2/1941: Xứ ủy viên Bắc Kì, tham gia chỉ huy Đội du kích Bắc Sơn (sau đó là Đội cứu quốc quân 1). Tháng 9.1941: Trung đội trưởng Cứu quốc quân 2.
Vay Tiền Online H5vaytien. Trong lòng anh, anh có coi cô là bạn gái không?Hơi thở của người đàn ông từ sự ấm áp sẵn có dần trở nên nóng hổi, khi phả vào khóe mắt đầu mày lại khiến Cố Sơ ngứa ngáy, có mùi hương sạch sẽ trên người anh nhưng nhiều hơn cả là một sự nồng đậm, mãnh liệt. Đối với Cố Sơ, một con người như vậy của anh vừa nhiệt tình lại vừa khó chối từ, như chất độc, một chất độc ma mị, nếm qua thì say, uống nhiều thì bóng tối, ánh mắt Lục Bắc Thần tối đen như biển lớn, không thể nhìn thấy tận cùng, cô sẽ lạc lối, bị cái nhìn chăm chú và sự gợi cảm thâm trầm này của anh mời gọi. Ánh mắt anh, giọng nói trầm ấm của anh cùng một cơ thể căng tràn đều đang bộc phát nhu cầu trực tiếp nhất với cô. Cô hiểu ý của anh, tận sâu đáy lòng nảy sinh một tình cảm khó mà diễn tả, xao động và hòa một người đàn ông xuất sắc như vậy quyến luyến nghĩ thôi cũng đã thấy là một chuyện hạnh phúc, cho dù giờ phút này đây thứ anh lưu luyến chỉ là một dục vọng tình dù đã có nhiều lúc tiếp xúc thân thể nhưng Cố Sơ vẫn còn ngượng. Cô bịt chặt miệng anh, cười đáng yêu “Không được, anh đang lợi dụng lúc người ta khó khăn.”“Sửa lại, anh đang mượn gió bẻ măng’.” Lục Bắc Thần áp mặt xuống.“Đừng.” Cố Sơ dùng sức chặn mặt anh lại, không định để anh muốn làm gì thì tiếc là sức cô không bằng được đàn thẳng thừng kẹp ngược hai cánh tay cô lên đỉnh đầu, gương mặt tuấn tú hạ thấp, bờ môi mỏng áp vào vành tai cô, mơn man “Anh muốn.”Bàn tay lớn đưa ra dính vào lớp áo mỏng manh rồi luồn vào cảm nhận được sự ấm áp nơi đầu ngón tay anh, nóng hầm hập, men dần từng chút, từng chút theo da thịt cô, làm tan chảy từng lỗ chân lông. Sau đó, hơi thở của cô bất giác trở nên gấp gáp, cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang dần dần được thiêu đốt, như một ngọn núi lửa chờ phun mấy lần, Cố Sơ biết rõ nhu cầu mãnh liệt của anh trong phương diện này. Trước nay anh chưa từng che giấu khao khát đối với cô, mà mỗi lần anh đều mang tới cho cô một lần hưởng thụ ái tình dài lâu mà cuồng nhiệt. Chắc chắn cô đã bị anh dạy hư rồi thế nên mới không có cách nào kháng cự nhiệt độ của cơ thể này mà đắm chìm trong vòng ôm rộng lớn của anh, như một con thuyền nhỏ ngả nghiêng giữa biển lớn rồi cũng bị sóng cả nuốt sạch, nhưng một khi đã được nếm trải dư vị này, cô sẽ trở nên tham lam.“Anh nói lời không giữ lời.” Cô lên án nhưng thanh âm lại như một chú mèo con, yếu ớt đến mềm Bắc Thần gặm cắn môi cô từng tý một, vừa như tham lam vừa như chọc ghẹo nhưng phần nhiều giống như một ông chú lấy một chiếc kẹo mút ra dỗ dành bé gái. Anh nói “Ngoan ngoãn cho anh trước.”“Vậy khi nào anh dạy em?” Cô không ngăn được hơi thở anh dồn nén, trái tim không ngừng sôi sục.“Xong việc này.” Lục Bắc Thần cất giọng trầm thấp.“Trong sách nói đàn ông cứ xuống giường là trở mặt, quỵt nợ.” Cố Sơ cảm nhận được khí thế bừng bừng đợi sẵn của anh, cố ý trêu anh.“Nhiều lời.” Lục Bắc Thần thẳng thừng kéo váy của cô ra.“Lưu manh!” Cố Sơ cười nhanh, tiếng cười hóa thành tiếng ư hừ khe khẽ, rồi sau đó là những tiếng ngâm nga không thể kiềm chế…Sau một màn hoan tình, người đàn ông thỏa mãn, người phụ nữ mệt giường, quần áo vứt lăn Sơ nằm bò trên người Lục Bắc Thần, trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt ửng hồng, mái tóc đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt, xõa xuống rối bù. Cô nằm im không nhúc nhích, áp mặt lên ngực anh, hơi thở vẫn còn hơi dồn dập, bên tai là những nhịp tim của người đàn ông, từng tiếng từng tiếng mạnh mẽ va hơi buồn thở của Lục Bắc Thần đang từ từ được khôi phục lại, ngón tay gầy quyến luyến đan vào tóc cô, nhẹ nhàng quấn vào tóc, bàn tay kia vỗ vỗ lưng cô, thưởng thức những đường cong yêu kiều và làn da trắng mịn dù trận chiến’ đã thắng lợi vẻ vang nhưng anh vẫn còn ở lại trong người sâu để cảm nhận những run rẩy còn sót lại.“Mệt à?” Anh lên tiếng hỏi, giọng nói khàn khàn, uể oải rất dễ Sơ không còn sức nói chuyện, chỉ khẽ gật tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng nhắm mắt lại, cảm nhận huyệt thái dương còn đang giật giật, từng cái từng cái như nhịp tiết tấu của như vậy, Lục Bắc Thần ôm cô rất lâu, mặc cho cô bám lấy anh như một con rái cá. Hai người đều không nói gì, trong không khí còn vảng vất mùi mồ hôi và cơ thể khi dính chặt lấy cô vẫn còn nóng lúc sau cô mới kháng nghị “Anh ra đi chứ.”Lục Bắc Thần cười khẽ “Em ở trên anh cơ mà.”Cố Sơ hơi ngẩng đầu lên, cắn một nhát vào ngực anh. Anh không né không tránh, ngược lại theo đà húc vào cô một cái. Cô lập tức không cắn nữa, ngoan ngoãn nằm sấp trở lại, sợ ngọn lửa trong anh bùng cháy lần nữa.“Lúc này mà chọn cách trả thù thì người thiệt thòi chỉ có bản thân thôi.” Lục Bắc Thần hài lòng khi cô thức thời biết ngoan ngoãn trở Sơ lườm anh sau đó ngồi dậy, chiếc chăn trượt từ bả vai xuống. Lục Bắc Thần nhìn từ trên xuống dưới, không còn sót chỗ nào trên cơ thể không mảnh vải của người con gái, rồi nở một nụ cười gian manh. Cô vốn định tính sổ với anh nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt này của anh cô mới chợt nhớ ra mình chưa mặc quần áo, lập tức nằm vậy càng khiến Lục Bắc Thần thở một hơi sảng thời gian bình dị mà mãnh liệt tình, nếu được, cô rất muốn dừng lại giây phút anh giơ tay khẽ vuốt ve cô, cô bèn nhớ ra vết sẹo của anh, bò ngoằn ngoèo trên xương bả vai bên phải, nổi bật tới kinh người. Thế nên khi anh giơ tay lên lần nữa cô bèn vượt qua cánh tay anh.“Sao vậy?” Anh Sơ nằm trên người anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, ngón tay cũng nhân tiện sờ lên vết sẹo của bỗng cười, muốn kéo tay cô này cô không làm theo ý anh, ngón tay phủ lên vết sẹo của anh, cảm nhận sự dữ dằn của nó. Đây là việc cô vẫn luôn muốn làm, muốn được cảm nhận xem nó đã làm rách bờ vai tráng kiện của anh như thế nào. Ban đầu cô không dám, về sau mỗi lần ở Thượng Hải cô đều muốn chạm vào nó những mỗi khi ngón tay cô vừa chạm vào, anh lập tức giữ chặt cổ tay cô, ngay sau đó cô lập tức chìm đắm trong phong ba bão táp anh mang nên hôm nay cô trở nên cực kỳ kiên quyết.“Sơ Sơ.” Lục Bắc Thần có vẻ khó ngón tay là vết sẹo lồi lên, trái tim cô lập tức nhói đau ấy tới dữ dội, cuộn trào, là nỗi đau cứa vào da thịt, giống như khi bố mẹ rời xa năm xưa vậy.“Vì sao anh lại bị thương?” Cô khản giọng hỏi.“Không có gì.” Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối vẫn nắm cổ tay cô, rồi đưa tới bên môi hôn khẽ, đáp một cách qua Sơ ngước mắt nhìn anh, trong lòng hiểu rõ anh vẫn không muốn cô chạm vào. Cô khẽ hỏi “Anh bị thương khi làm việc ư?”Anh càng trốn tránh, cô lại càng muốn lý do cô có thể nghĩ tới là bị thương vì công việc. La Trì cũng từng nói thật ra Lục Bắc Thần vẫn luôn lướt đi trên lưỡi dao, công việc này hoàn toàn mang tính mạng ra mạo Bắc Thần vẫn im lặng nhìn và anh nhìn thẳng vào mắt nhau, hy vọng có thể có được đáp lúc sau, anh mới hơi nhếch môi, nét mặt có phần ôn hòa hơn, kéo cô nằm xuống rồi thì thầm “Đã qua rồi.”Anh giống như vừa đưa ra một đáp án lại vừa như trả lời cho Sơ hiểu anh không định giải thích với sao anh giấu giếm không nói? Vì nghĩ cô sẽ sợ ư?“Nhưng mà…”“Được rồi.” Lục Bắc Thần ngắt ngang suy nghĩ muốn tiếp tục căn vặn của cô, đầu mày nhuốm một chút nghiêm Sơ nhìn thấy rất rõ, cũng nghe thấy rất rõ, bả vai mảnh khảnh hơi rụt lại, rõ ràng ban nãy anh không hề nhẫn lẽ cảm nhận được cơ thể cô căng ra, Lục Bắc Thần kéo đầu cô xuống, hôn lên trán cô, ngữ khí trở lại bình thường “Anh nói rồi, tất cả đều đã qua.”Thôi được, cô không dám hỏi không thể dí dao vào cổ để bắt anh nói được, phải không. Với tính cách của anh e là cho dù có làm vậy, anh đã không muốn nói cô cũng không có được đáp lặng lẽ nằm trong lòng anh, mà anh cũng không lên tiếng không khí có phần bí bách, không thể nói rõ, tóm lại có chút ngột lâu sau, cô nói “Em muốn quay lại phòng thực nghiệm.”“Em còn sức không?” Lục Bắc Thần Sơ đỏ mặt, ngước mắt nhìn anh, nói bừa một câu “Sau này em sẽ ở trong phòng thực nghiệm, như vậy sẽ không bị anh bắt nạt nữa.”Vấn đề vết sẹo nói chuyện không hợp nhau, cô bèn đổi đề tài. Thật ra chuyện phòng thực nghiệm cô vẫn luôn muốn hỏi, rồi cả căn phòng nghỉ của anh nữa, tất cả mọi đồ đạc bên trong đều thuộc về cô. Người khác không biết, chỉ có cô rõ nhất, khi tỉnh lại trong khung cảnh quá khứ ấy, cô đã chấn động dường nào.“Em ở trong phòng thực nghiệm?” Lục Bắc Thần chê cười “Không sợ mấy mảnh xác vụn ấy sao?”Cố Sơ cậy anh đang cười bèn nói “Không sợ, cùng lắm thì em vào phòng nghỉ ở, ở đó vốn dĩ là địa bàn của em.”Sau đó, cô một lần nữa nhận ra tâm trạng Lục Bắc Thần thay cười tắt ngấm nơi khóe môi anh. Khi lên tiếng, giọng anh hơi cứng rắn “Em không được vào đó ở.”“Vì sao?”“Không vì sao cả.” Lần này anh gần như ngang ngược mặc dù giọng nói vẫn hơi trầm “Anh bảo em không được vào ở là không được vào.”Cố Sơ trừng mắt nhìn anh “Nhưng tối qua em đã ở đó.”“Chỉ một lần đó thôi.”Câu trả lời này cũng giống câu trả lời trước, đều không khiến cô thỏa mãn. Cô cắn môi, nhíu mày “Nếu anh không muốn em vào đó ở vậy thì ngay từ đầu đừng nên để em biết.”Cằm cô bị anh nắm lấy “Con gái biết nghe lời mới khiến người yêu quý, biết không?”Cố Sơ ngẩn mắt anh ban nãy vừa sắc bén vừa giá lạnh, không giống như anh vẫn luôn cưng chiều cô. Ngay cả ngữ khí của anh cũng trở nên xa lạ. Cô thừa nhận, mình có chút tổn xoay người lại, nằm nghiêng sang một bên, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời cảnh cáo của anh Con gái biết nghe lời mới khiến người yêu lòng anh, anh có coi cô là bạn gái không?Nếu như cô quan trọng sao anh lại nói câu này?Cổ họng có chút tắc nghẹn, trong lòng bực bội, đồng thời lại hoang như…Cô chỉ nghĩ nếu như thôi, một khi anh thật sự có mục đích khác…Không, cô không dám nghĩ nữa…
Cùng đọc truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc của tác giả Ân Tầm tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại năm, vẫn ngoảnh về phương Bắc – Ân TầmNếu con tim tan vỡ…Cố Sơ nói “Vậy thì, gặp nhau là được.”Lục Bắc Thần nói “Tôi sẽ giữ lại thi thể còn không nguyên vẹn đó của cô ta để phân biệt nhân tính.”***Cố Sơ từng nghĩ tới vô số lần gặp lại nhau, nhưng không ngờ ngày này lại tới một cách đầy bất ngờ. Cô hoảng loạn, bối rối. Anh vẫn bình tĩnh, thản lẩm bẩm “Bắc Thâm…”Anh “Tôi là Lục Bắc Thần!”Lục Bắc Thần, một người có thân phận cao quý lại khiến người ta phải kính nể. Anh là bác sỹ pháp y nhân chủng học quốc tế có quyền thế, là vị tiến sỹ có IQ cao khiến tội phạm không có chỗ lánh mình, là “người giải thích xác chết” có uy tín mà bất kỳ một manh mối nào cũng không thoát được khỏi đôi mắt hiểm của anh, là một giáo sư chuyên ngành đã được viện kiểm sát tối cao mệnh danh là “nam thần” khó mời nhất, là người nắm giữ “ngân sách Bắc Thần” tiếng tăm lẫy có gương mặt giống Bắc Thâm, nhưng lại không phải Bắc Thâm của người nói Lục Bắc Thần quá lý trí, cả máu cũng người lại nói Lục Bắc Thần quá nguy hiểm vì chân lý chỉ được nắm trong tay anh. Anh chỉ cần dùng một con dao là có thể lột một người từ vị trí chính giữa vòm họng cho tới khớp nối xương chậu mà không để lại vết có người nói trong lòng Lục Bắc Thần mãi chôn giấu một người con gái, người đã làm tổn thương anh rất vụ án giết người nghe đã thấy ghê rợn, từng trường hợp ly kỳ, khó giải thích, nguy hiểm cận kề, khó khăn đầy rẫy, thế giới của cô đã không còn bình yên nữa. Anh vẫn ung dung, bình tĩnh bóc tách từng lớp tìm ra sự thật, nhắc nhở cô “Tốt nhất cô thông minh một chút, tôi không muốn có một ngày phải tận tay khám nghiệm xác cô đâu.”Anh không phải là Bắc Thâm, ánh mắt của Bắc Thâm không lạnh lẽo, bàn tay của Bắc Thâm không băng giá. Nhưng anh lại dùng con dao giải phẫu chống lên ngực cô và nói “Sao bằng được người không có trái tim như cô?”Hai năm hạnh phúc đổi lấy năm năm khổ đau, thứ gặm nhấm cơ thể anh đâu chỉ có cô đơn? Đối với cô, anh chỉ là một người qua đường có duyên gặp mặt. Đối với anh, cô lại là giấc mơ quá khứ không thể xóa nhòa.***Lục Bắc Thần luôn khiến cô chìm vào ảo giác. Bóng hình thân thuộc, gương mặt thân thuộc, rồi khiến cô không sao thở anh lại nói “Đã phụ lòng người, vì cớ gì phải đau khổ?”Bỗng một ngày nào đó, có người nói với Cố Sơ Đừng có tin Lục Bắc Thần, vì anh ta, không phải Lục Bắc Thần…***Tình yêu bị tuổi xuân giết chết, còn tuổi xuân lại bị tình yêu lưu đày…Nhân vật Lục Bắc Thần Lục Bắc Thâm, Cố Sơ, Kiều Vân Tiêu, Sầm Vân, Cố Tư, Tiêu Tiếu Tiếu, Tiêu Tuyết, La Trì, Lăng Song…
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Bảy năm trước, anh nói với cô “Cố Sơ, anh chỉ vì mình em mà phá cách.” Bảy năm sau, anh nói với cô “Cố Sơ, anh chỉ vì em mà đến.” Anh của bảy năm trước là Lục Bắc Thâm. Anh của bảy năm sau là Lục Bắc Thần. … Một tai nạn bất ngờ khiến mọi chuyện đổi thay. Sau bảy năm xa cách, anh trở về với một thân phận hoàn toàn khác, muốn dùng tên của mình đổi lấy trái tim cô. Vẫn là gương mặt ấy, nhưng đã là một con người hoàn toàn khác biệt. Tình yêu của anh khiến cô chẳng biết là thật hay giả, chỉ biết chìm đắm như bước chân xuống bùn lầy, bị mê hoặc bởi một thế giới đầy rẫy nguy hiểm và kích thích thuộc về anh.
Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Ân Tầm Thể loại Ngôn Tình Nguồn Editor diep diep Trạng thái Full Chương cuối Kết thúcGiới thiệu truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc, truyện thuộc thể loại ngôn tình của tác giả Ân Tầm mang lại nhiều cảm xúc xúc động về mối tình đầy sâu đậm. Lục Bắc Thần luôn khiến cô chìm vào ảo giác. Bóng hình thân thuộc, gương mặt thân thuộc, rồi khiến cô không sao thở kể về Lục Bắc Thần và các nam nhân đầy cuốn hút khác, hắn là tay pháp y làm một cái nghề xưa nay hiếm ai chẳng ai chọn, mà cũng chẳng mấy ai chấp giả với lối miêu tả nội tâm tài tình, cách xây dựng hình ảnh nhân vật đầy nổi bật khiến bạn đọc phải tò mò về diễn biến truyện…Download Ebook Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc – Ân Tầm FullEbook Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc – Ân Tầm – Full Epub – FullEbook Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc – Ân Tầm – Full Prc/Mobi – FullEbook Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc – Ân Tầm – Full Pdf – Full
0 Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc là một tác phẩm gây tiếng vang lớn của Ân Tầm kể về tình yêu đan xen những tình tiết phá án gây ấn, ngạt thở. Tình yêu trong 7 năm vẫn ngoảnh về phương Bắc khiến người đọc tự hỏi liệu ngoài thực tế bạn đã bao giờ chờ người yêu nhưng khi người đó trở về lại mang một thân phận khác hay không. Cách xây dựng cốt truyện cùng các tình huống đặc sắc, kịch tính đan xen những đoạn tình cảm giữa các nhân vật khiến tác phẩm được đông đảo bạn đọc yêu thích. Tác giả của cuốn sách Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc Ân Tầm tên thật là Lý Duệ sinh ngày 15 tháng 4 năm 1982, hiện cô đang sinh sống tại Bắc Kinh. Ân Tầm tốt nghiệp Đại học Chính trị Pháp luật Trung Quốc và hiện cô là một luật sư. Bên cạnh công việc luật sư, Ân Tầm gây ấn tượng trên con đường sáng tác, đặc biệt là sáng tác tiểu thuyết ngôn tình. Cô được mệnh danh là nữ thần ngôn tình, các tác phẩm của Ân Tầm vừa ngấm chất đời vừa ngắm chất thơ. Ân Tầm gây tiếng vang với nhiều tác phẩm Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc, Bảy ngày ân ái, Hào môn kinh mộng, Lời mời của boss thần bí,…Hiện nay nhiều tác phẩm của cô được chuyển thể thành phim và để lại nhiều ấn tượng cho người xem. Tóm tắt nội dung Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc Truyện Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc kể về đoạn tình cảm của Lục Bắc Thần và Cố Sơ. Cả hai quen biết nhau khi học ở trường đại học, tuy nhiên lúc này Lục Bắc Thần sống dưới thân phận là Lục Bắc Thâm – em trai của Lục Bắc tình cảm khiến cả hai luôn sống trong hạnh phúc, sự ngọt ngào, đây là một mối tình khắc cốt ghi tâm khiến cả hai nhân vật khó quên được đối phương. Tuy nhiên, sự ngọt ngào của tình yêu đã bị thổi bay những sự cố nối tiếp nhau ập đến. Cố Sơ vì gia cảnh khó khăn, cô đã từ bỏ giấc mơ học đại học và xin vào làm việc tại một tiệm thuốc tây. Còn Lục Bắc Thần đã bỏ đi suốt 5 năm không một ai biết lý do vì sao anh ra đi. Cũng chính điều này, cùng đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, Cố Sơ đã một lòng chờ đợi Lục Bắc Thần trong suốt 5 năm. Năm năm sau, Lục Bắc Thần đã trở lại đúng với thân phận của mình, cũng chính vì vậy mà Cố Sơ đã không nhận ra anh chính là người con trai mình đã yêu sâu đậm. Sau 5 năm cả hai gặp lại nhau với mỗi suy nghĩ khác nhau, nhưng họ cùng chung mục đích là phá giải các vụ án hóc búa. Cũng từ đây mọi hiểu lầm đã được làm sáng rõ, Lục Bắc Thần và Cố Sơ ở bên nhau hạnh phúc. Tham khảo Top 8 truyện ngôn tình hay nhất của Mặc Bảo Phi Bảo nên đọc Xây dựng cốt truyện và tuyến nhân vật đặc sắc Truyện 7 năm vẫn ngoảnh về phương Bắc được tác giả xây dựng cốt truyện đặc sắc với những vụ án liền mạch và sâu sắc. Đặc biệt, thông qua sự liên kết giữa các vụ án dần dần làm sáng tỏ các tuyến nhân vật, đây được xem là sự đặc sắc trong cách xây dựng cốt truyện của Ân Tầm. Cốt truyện 7 năm ngoảnh về phương Bắc vẫn theo phong cách quen thuộc thần thánh hóa. Tức để câu chuyện sinh ra câu chuyện, từ vụ án này sinh ra vụ ác khác liền mạch. Dường như cốt truyện của Bảy năm ngoảnh về phương Bắc chính là cuộc đời của nhân vật tự viết ra rồi lại tìm cách gạt bỏ nó. Cũng chính vì vậy, cốt truyện của tác phẩm khiến bạn đọc lạc vào thế giới do nhân vật tự viết ra, một thế giới liền mạch và đầy kịch tính. Không chỉ gây ấn tượng khi gây dựng hình ảnh hai nhân vật chính, tác phẩm còn gây ấn tượng với tuyến nhân vật độc đáo. Các nhân vật trong truyện được đánh giá phong phú và dày đặc, nhân vật mới xuất hiện song song khi có vụ án mới. Tuyến nhân vật phụ được Ân Tầm xây dựng chi tiết, tỉ mỉ, làm sáng rõ tính cách và cách hành động. Nhờ cách xây dựng tài tình này, Ân Tầm thành công khiến người đọc không cảm thấy quá tải khi đọc truyện. Bên cạnh đó, các nhân vật mới xuất hiện luôn có mối liên hệ với nhau. Điều này vừa mang đến sự liền mạch về tuyến nhân vật vừa mang lại sự logic cho tổng thể cốt truyện. Sự tài tình trong xây dựng tuyến nhân vật và cốt truyện giúp Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc truyện luôn cuốn hút, đặc sắc và lôi cuốn. Bảy năm trái tim chưa từng rời xa nhau Câu chuyện tình yêu bảy năm của Lục Bắc Thần và Cố Sơ khiến người đọc chìm trong thế giới hỗn độn của cảm xúc. Đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, một mối tình đậm sâu kéo dài 2 năm. Để rồi biến cố ập đến để họ xa cách nhau 5 năm. Năm năm ấy có một Cố Sơ luôn thủy chung, một lòng đặt tình cảm dành cho chàng trai có cái tên Bắc Thâm. Năm năm ấy có một Bắc Thần âm thầm thương nhớ Cố Sơ – người con gái anh yêu nhất trên cuộc đời này. Bảy năm, tuy có biến cố, tuy xa cách nhưng hai trái tim ấy vẫn hướng về đối phương. Khoảng cách về thời gian, khoảng cách không gian dường như không thể kiềm hãm, đánh bại sự tổn thức của trái tim khi yêu. Những tưởng cả hai mãi mãi không thể gặp nhau, nhưng số phận đã an bài cho họ gặp lại nhau sau 5 năm đầy sóng gió. Nhưng có lẽ, sự an bài đó lại trớ trêu, đầy nghịch lý, người con trai mà Cố Sơ luôn nhung nhớ đứng trước mặt cô nhưng cô lại nhận không ra. Cũng trớ trêu thay, cái ngày gặp lại cô, Lục Bắc Thần không còn là chàng trai Bắc Thâm mà Cố Sơ từng yêu sâu đậm. Dường như, đoạn tình cảm của cả hai đang thách thức sự kiên trì của họ, kiểm chứng liệu hai trái tim có hướng về nhau không. Bao thử thách, bao chông gai tiếp tục xuất hiện để rồi nó làm bước đệm để người có tình đến gần nhau hơn. Hơn hết, khi cả hai có một bước tiến mới trong tình cảm thì Cố Sơ dằn vặt bản thân lựa chọn lý trí hay nghe theo con tim của mình. Để rồi cô đã chọn nghe theo trái tim mách bảo, cô đã yêu Lục Bắc Thần rồi. Trái tim đã giúp cả hai nhân vật một lần nữa tìm thấy nhau, họ không còn chìm đắm trong những dằn vặt ở quá khứ. Đoạn tình cảm 7 năm giữa Bắc Thần và Cố Sơ tuy xa cách về địa lý, về không gian nhưng không xa cách những nhịp đập của tình yêu nồng cháy. Tìm hiểu Top 8 truyện ngôn tình hay nhất của Cửu Lộ Phi Hương nên đọc Tình yêu trong Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc Tình yêu trong truyện Bảy năm ngoảnh về phương Bắc được tác giả xây dựng trên sự kịch tính, nghẹt thở của những vụ án hoàn mỹ. Đây là cách xây dựng tình yêu vô cùng đặc sắc, vừa thành công mang lại sự ly kỳ, tò mò về các vụ án vừa đắm chìm trong thế giới tình yêu của các nhân vật. Mượn các vụ án để kết nối hai nhân vật lại với nhau, tác giả muốn bạn đọc hiểu được duyện nhận và tình yêu vốn là thứ kì diệu nhất trên đời. Người có tình ắt sẽ được ông trời se duyên để lần nữa tìm thấy nhau. Hơn hết, Ân Tầm giúp người đọc nhận ra rằng khi yêu dù có cách xa về địa lý, về thời gian thì trái tim vẫn hướng về đối phương. Bên cạnh đó, tác giả còn gửi đến bạn đọc, khi yêu hãy nghe theo con tim của mình mách bảo. Trong truyện bạn có thể nhận thấy, Cố Sơ đã lựa chọn con tim khi cô đã thực sự yêu Lục Bắc Thần. Lựa chọn con tim khiến cô đau đớn, dằn vặt về đoạn tình cảm với Bắc Thâm khi xưa. Truyện Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc đã đưa người đọc đi sâu vào câu chuyện tình yêu 7 năm xa cách nhưng vì yêu nồng cháy họ đã tìm thấy nhau. Cuốn sách không chỉ khiến người đọc lạc vào thế giới tình yêu đầy cảm xúc mà còn lạc vào sự kì bí, kịch tính, gay cấn của các vụ án. Hãy lật từng trang sách Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc để lạc vào thế giới tình yêu muôn màu cùng sự gây cấn khi phá án nhé.
Khi Lâm Gia Duyệt nói những lời này, giọng điệu và thái độ đều ôn hòa, điềm đạm, không giống như đang chỉ trích, nhưng xem xét kỹ nội dung thì tính chỉ trích lần này còn dữ dội hơn lúc ở trong phòng bệnh. Lâm Gia Duyệt không còn vòng vo oán trách cô không đủ tư cách làm trợ lý mà thẳng thừng nói với cô rằng Chính cô là người đã phá hoại một mối tình vốn dĩ sẽ tốt nhỏ Cố Sơ đã không phải một cái bánh bao, những năm tháng thiếu thời vô ưu vô lo đã hình thành nên một phong cách không biết sợ là gì, nhưng một lần gia đình gặp biến cố có thể thu lại những màu sắc của cô trong khoảnh khắc, khiến cô trở thành một người chỉ mong bình an là được. Thế nên, nếu đổi lại là Cố Sơ của ngày trước, cô nhất định sẽ cười mà đáp lại Lâm Gia Duyệt một câu Nếu anh ấy yêu cô thì sao người khác có thể xen ngang được? Cô phải biết rằng tình yêu là thứ trò chơi có tính chất biệt lập đặt vào hoàn cảnh hiện tại, bất luận thế nào cô cũng không thể nói ra câu giờ cô không nói, không có nghĩa là cô hèn cô thật sự có thể đọc được nỗi sợ hãi trong đôi mắt Lâm Gia Duyệt. Tuy Lâm Gia Duyệt che đậy rất giỏi nhưng cảm giác mất phương hướng và lo sợ dâng lên từ tận đáy lòng ấy đã lan tràn, dù lớp trang điểm có tỉ mỉ cỡ nào cũng thể giấu đi Sơ cảm thấy mình không thể phát rồ như vậy, không thể vẫn sung sướng khi người khác đang đau khổ. Mấy năm trời với nhiều đổi thay đã thu lại của cô tính cách nói mà không biết suy nghĩ. Cô chọn cách im lặng, dù Lâm Gia Duyệt có đổ oan cho mình hay không.“Chẳng lẽ cô không muốn giải thích chút nào sao?” Sự bình thản của cô khiến Lâm Gia Duyệt hoài nghi. Khi cô ta hơi nhướng mày lên, trong ánh mắt có đôi chút tổn Sơ buông chiếc thìa nhỏ bằng bạc xuống, nhẹ nhàng co hai chân lên chiếc ghế rộng rãi, lúc ôm lấy chân còn cẩn thận tránh vị trí bị thương, khẽ thở dài “Tôi thật sự không biết phải giải thích gì với cô.”“Xem ra cô rất tự tin.” Lâm Gia Duyệt nhìn cô chằm Sơ khẽ lắc đầu “Tôi biết cô đang nghĩ gì nhưng thực tế, có lẽ là cô nghĩ nhầm rồi.”“Vậy cô cho rằng tôi đang nghĩ cái gì?”“Cô biết chuyện tôi nghỉ việc, ngay sau đó giáo sư Lục lại tới Hạ Môn. Cô sẽ cho rằng đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn của tôi.” Cố Sơ chống cằm lên đầu gối, không ngước mắt lên, chỉ nhìn chăm chăm nhìn xuống cốc café với một lớp bọt café mỏng tang bên trên, đang lặng lẽ nứt ra trong không khí, mỏng manh như một phận đời không đáng coi cuộc đời cô đầu nồng nàn như hương café, rồi lại im ắng đọng trên thành cốc như những bọt café lạnh lẽo.“Không phải thế sao?” Thanh âm của Lâm Gia Duyệt từ đầu tới cuối vẫn phẳng lặng như dòng nước, chẳng biết là cô ta đã thật sự dốc cạn sức lực hay chỉ đang trù bị một nguồn sức mạnh khiến cả hai đều sụp đổ.“Tôi không hề.” Cố Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Gia Duyệt, trong sáng và đường chỉ muốn rời xa, đơn giản vậy người có biết bao lần vòng quanh, xoay chuyển, dẫu cô có lẩn tránh thế nào, có lúc cũng không tránh khỏi sự an bài của số phận. Tự cho rằng đang đấu tranh, chạy trốn, mang theo chí khí và tinh thần không khuất phục như liều chết, vốn dĩ tưởng là thay đổi một số người hay một số chuyện, nhưng về sau mới nhận ra, thật ra tất cả mọi chuyện đều đã được ông trời sắp đặt từ nên, sau khi cô điên cuồng tiêu tốn hết chút ấm áp còn sót lại của tuổi xuân để hiểu ra đạo lý này, cô không tranh không đoạt, không khóc không gào, chỉ muốn được tiếp tục sống, sống tốt hơn thì mới có thể chết đẹp hơn.“Thật ra tôi rất muốn làm bạn với cô.” Cố Sơ lên tiếng “Cho tới khi tôi nhận ra chúng ta không thể trở thành bạn bè thực sự, tôi đã từ bỏ suy nghĩ này.”Lâm Gia Duyệt hơi nhướng mày nhìn cô “Cô cảm thấy trước nay tôi đối với cô là giả tạo?”“Trước giờ cô vẫn rất thông minh, cứ cho là có giả tạo thì cũng sẽ không lộ một chút sơ hở nào.” Cố Sơ thở dài “Nhưng cô quên mất một điều, nắm cát trong tay quá chặt ngược lại nó sẽ càng trôi nhanh hơn.”“Ý cô là gì?”Cố Sơ uống một ngụm café, rồi lại đặt xuống, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như cử chỉ vậy “Chẳng phải chính vì cô mà tôi mất công việc ở bệnh viện sao?”Cả người Lâm Gia Duyệt sững ấy cô mới ngước mắt lên, nhìn Lâm Gia Duyệt, cười khẽ “Chính cô chạy tới bệnh viện khiếu nại tôi, phải không?”“Tôi…”“Phụ nữ luôn có trực giác, những người phụ nữ thông minh trực giác càng cao.” Cố Sơ không chửi rủa, giọng điệu bình thản như đang kể câu chuyện của người khác “Tối đó ở sạp hàng bên đường, cô đã nảy sinh nghi ngờ đối với tôi. Thật ra cô hoàn toàn không cần làm vậy, lúc ấy giáo sư Lục chẳng qua chỉ giúp tôi một lần mà thôi.”Vô duyên vô cớ mất đi công việc, cô đương nhiên không thể coi là chuyện gió thổi mây bay. Từ trước tới giờ cô đều cho rằng đó là chuyện do Lăng Song làm. Không phỏng vấn được Lục Bắc Thần, cậu ta đã quay ngược lại cắn cô y đức có vấn đề. Đây tuyệt đối là phong cách hành xử của Lăng Song, đả kích trả thù, bụng dạ hẹp hòi, cho tới khi cô gặp Lăng Song ở Thượng phải cô chưa từng nghi ngờ Lục Bắc Thần. Vì sao sau khi cô thất nghiệp anh lại quả quyết cho cô một hợp đồng trợ lý? Nhưng sau này nghĩ lại, cách làm này đến cô còn cảm thấy ấu trĩ, nói chi tới một người bẩm sinh đã kiêu ngạo, ghét phải lãng phí thời gian như cuối cùng, cô đã chuyển mục tiêu lên người Lâm Gia Duyệt, cũng bắt nguồn từ tình cảm cô ta dành cho Lục Bắc Thần, rồi liên tưởng tới nội dung tin nhắn cô ta từng gửi cho Lục Bắc Thần liền cảm thấy chắc chắn đến tám, chín phần. Hôm nay cô thẳng thắn hỏi câu này, ánh mắt sửng sốt rồi có phần né tránh của Lâm Gia Duyệt đã nói cho cô biết, phán đoán của cô không hề người luôn có những chuyện khiến người ta phải than vắn thở dài. Có lẽ điều Lâm Gia Duyệt không ngờ tới là chính cô ta đã dùng thủ đoạn ép cô thất nghiệp nhưng lại gián tiếp đẩy cô tới bên cạnh Lục Bắc Thần. Người thông minh cũng thường làm hỏng việc, làm càng nhiều thì sai càng nhiều.“Cô hận tôi phải không?” Cuối cùng Lâm Gia Duyệt vẫn giấu đi những cảm xúc. Kiểu nói chuyện điềm đạm cộng với đôi tiếng thở dài đã thừa nhận hành vi của mình. “Khi tôi biết cô trở thành trợ lý của Bắc Thần, tôi cũng ý thức được mình đã làm một việc ngu xuẩn.”Cố Sơ khẽ lắc đầu “Tôi không muốn hận cô vì chuyện này còn chưa đủ để tôi hận cô.”“Đó là vì cô có được rồi.” Lâm Gia Duyệt âm thầm nắm chặt tay lại “Nếu đánh mất, cô cũng sẽ oán hận tôi.”“Giống như những khúc mắc cô đang cô với tôi hiện tại?” Cố Sơ hỏi ngược Gia Duyệt nhìn cô trân trân, ánh mắt hơi run rẩy.“Tôi từng đánh mất.” Cố Sơ nhẹ nhàng nói “Khi đáng nhẽ còn được thoải mái hưởng thụ cuộc đời, tôi đã mất tất cả, bố mẹ, một gia tộc vinh quang, người thân, bạn bè, người con trai tôi yêu nhất, lòng kiêu hãnh, thậm chí là dũng khí để sống tiếp. Nhưng mà cũng may, tôi vẫn còn lại một chút lòng tự trọng xoàng xĩnh và đáng thương để cứu vớt chính mình, để một kẻ tay trắng như tôi có thể sống tới bây giờ. Thế nên, Lâm Gia Duyệt, cô còn nghĩ tôi sẽ vì mất đi một công việc mà oán hận người nào ư? Không, tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên mà sống, đơn giản vậy thôi.”Có lẽ vì thái độ của cô quá kiên định, ánh mắt Lâm Gia Duyệt ánh lên sự ngỡ ngàng. Cô ta không lên tiếng, Cố Sơ cũng không nói gì tiếng đàn ghi ta thế chỗ cho tiếng trống châu Phi, sau khi đốt cháy sự nhiệt tình cho cả bờ biển lại rót thêm một chút êm dịu, thong thả. Có người đang hát, thanh âm dày và ấm, càng nổi bật hơn nữa khi được tiếng đàn ghi ta làm bài hát có phần bi thương. Cố Sơ nghe thấy, bèn quay đầu lại xe lửa lăn bánh tiến vào thành phố xa lạ nàyNơi có những ánh đèn neon tôi chưa một lần nhìn thấyTôi mở phong thư em đưa ngày ly biệtBỗng cảm thấy chưa bao giờ nhung nhớ da diết nhường ấyMột thành phố không đêm, mùa đông cũng vắng bóng tuyết rơiTôi nghe có tiếng ai reo hò, có tiếng ai thút thítĐã sớm quen với những đêm đen hối hả, đầy mê hoặcNhưng sao không thể quên gương mặt emCó ai từng nói với em rằng tôi rất yêu em?Có ai từng rơi nước mắt trong trang nhật ký của em?Có ai từng nói với em rằng tôi rất để tâmĐể tâm tới khoảng cách trong thành phố này…Chính là chàng trai ban nãy đánh trống châu Phi. Anh ta ngồi trên chiếc trống, trong lòng ôm một cây đàn ghi ta, tự đàn tự hát. Gương mặt trẻ trung, sáng sủa cùng chất giọng say đắm thu hút không ít người vây tới xem, dần dần chắn cả tầm nhìn của Cố quay đầu lại, chỉ dùng đôi tai để thưởng thức một bài ca không phù hợp với hương vị nắng trạng của chàng trai thấm một chút bể dâu, cô nghe mà trái tim cũng dần dần nứt ra một vết tích.“Bắc Thần cũng từng hát bài này.” Bỗng nhiên, Lâm Gia Duyệt lên Sơ ngẩn Gia Duyệt bưng cốc café lên, hướng thẳng tầm mắt về phía bị vây kín, mỉm cười “Mặc dù lúc đó anh ấy không tình nguyện lắm nhưng tôi cảm thấy anh ấy hát còn hay hơn chàng trai này.”Anh chàng kia đã hát tới điệp khúc, tình cảm dâng đôi tai của Cố Sơ chỉ lấp đầy những lời Lâm Gia Duyệt Gia Duyệt không uống café, chiếc cốc được bê lên rất lâu rồi lại được đặt xuống. Cô ta trầm ngâm một lúc rồi nhẹ nhàng nói “Đã là chuyện của nửa năm trước, Bắc Thần ở Mỹ phá được một vụ án giết người liên hoàn, bạn bè mở một buổi tiệc để chúc mừng anh ấy. Hôm ấy trông tâm trạng anh ấy có vẻ rất tốt, tất cả mọi người đều kêu gào bắt anh ấy hát. Nếu là bình thường, không ai dám kiên trì như vậy nhưng cuối cùng Bắc Thần lại thuận theo ý của mọi người. Lúc đó, anh ấy hát chính bài này. Tôi rất ít nghe nhạc Hoa, nhưng vì là Bắc Thần hát nên tôi đã ghi nhớ nó, nhất là phần điệp khúc.”Có một hình ảnh in dấu trong đầu óc Cố Sơ, nhưng đó là Bắc Thâm. Trong buổi tối ở doanh trại quân đội năm đó, cô đàn ghi ta, cùng Bắc Thâm song ca bài “Vẫn cứ thích em”. Trăng đêm đó rất đẹp, giọng anh rất dịu dàng, trầm ấm, êm nó không thuộc về Bắc bãi cát, giọng hát của chàng trai quấn lấy một chút buồn thương. Đây vốn dĩ đã là một bài hát thê lương, Cố Sơ không hiểu vì sao Lục Bắc Thần lại hát bài này trong buổi tiệc.“Trong buổi tiệc, có rất nhiều người không biết tiếng Trung, không biết Bắc Thần đang hát gì, nhưng tôi biết.” Lâm Gia Duyệt từ từ nhớ lại cảnh tượng ấy, trong đôi mắt cũng ít nhiều đong đầy một chút ấm lạnh phù hợp với bài hát này “Giống như ly biệt vậy.”Cố Sơ nhìn cô ta không biệt?“Là ly biệt.” Lâm Gia Duyệt nhấn mạnh, đáy mắt hơi muộn phiền “Hôm đó, anh ấy vừa đàn ghi ta vừa hát bài này. Tôi nhìn anh ấy, bỗng nhiên cảm thấy anh ấy rất xa xôi, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể rời xa khỏi cuộc đời tôi vậy. Trong mắt anh ấy không có quá nhiều cảm xúc, giống như đang yên lặng hát, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang hát bài này cho một người khác, mà người đó không phải tôi. Lúc ấy tôi nghĩ, trong lòng anh ấy có ai đây? Hoặc là sau này anh ấy sẽ yêu ai đây? Thật ra… tôi hơi đố kỵ.”Trong lòng Cố Sơ có muôn vàn cảm xúc, hình ảnh Lâm Gia Duyệt miêu tả hình như rất đẹp, vì cái bi thương của cô ta thấm cả lên cái đẹp vô tận, nhưng cũng nói với Cố Sơ một chuyện, Lục Bắc Thần biết đàn ghi ta. Bắc Thâm rất ghét loay hoay nhạc cụ, đương nhiên, anh ấy cũng không thích ca hát. Năm đó, anh ấy bất đắc dĩ phải cất giọng hát, tới lúc cô và anh ấy yêu nhau, cô lại suốt ngày bắt anh học ghi ta, lần nào anh cũng cực kỳ thiếu kiên so sánh thì Lục Bắc Thần biết làm nhiều việc hơn Bắc Thâm. Những công việc làm được nhiều hơn đó đều không thuộc về Bắc Thâm.“Chẳng phải hai người đã đính hôn rồi sao?” Cố Sơ không hiểu vì sao Lâm Gia Duyệt phải nói với cô chuyện này. Nhớ tới việc Lục Bắc Thần ở Thượng Hải đã gặp ông bà Lâm, nhớ tới câu anh từng nói, nơi đáy lòng nhói lên một nỗi đau. Chuyện của họ đã ngã ngũ, vì cớ gì Lâm Gia Duyệt lại chạy tới đây chất vấn?Cho dù Lục Bắc Thần có tới Hạ Môn thì đã sao?Lâm Gia Duyệt không đáp lại cô mà chỉ yên lặng nhìn cô, đến nỗi sống lưng cô lạnh toát.“Cô không hiểu thật hay giả vờ ngốc vậy?” Rất lâu sau, cô ta mới bộ dạng này của cô ta, tim Cố Sơ chợt đập thịch một tiếng, có một dự cảm không tên đang sinh sôi rồi lan tràn.“Hôm La Trì đưa bức thư cho Bắc Thần, tôi cũng có mặt ở đó.” Lâm Gia Duyệt nhìn cô, từ tốn nói ra câu dây thần kinh nơi đầu ngón tay nhói đau, là cảm giác nguội lạnh của chiếc cốc kích thích cô. Cố Sơ không nói gì nhưng hơi thở có phần dồn dập.“Cô đi rồi, sau khi tỉnh dậy, món quà đầu tiên Bắc Thần nhận được chính là bức thư cô để lại.” Lâm Gia Duyệt cầm thìa lên ngoáy café, có lẽ lòng dạ rối bời, cô ta thẳng thừng đặt thìa xuống chiếc đĩa sứ trắng, thanh âm lảnh lót như tiếng trái tim ai vỡ vụn. “Anh ấy cầm thư, né tránh La Trì, ra tận vườn hoa. Đương nhiên, anh ấy không biết tôi vì sợ cơ thể của anh ấy không chịu nổi đã lén đi theo sau. Cố Sơ, tôi vĩnh viễn không quên được dáng hình anh ấy khi đọc thư hôm đó. Lúc chưa mở bức thư ra, anh ấy còn mỉm cười, nhưng xem xong thư thì cả người đều bất ổn. Không có một chút biểu cảm nào, cứ thế yên lặng ngồi trên ghế gỗ, không hề nhúc nhích. Anh ấy vẫn còn sốt, cứ ngồi đó mãi tới tận khi trời mưa vẫn không vào. Cô có biết rất nhiều lần tôi muốn xông tới xem rốt cuộc trong thư đó viết gì, rốt cuộc cô đã nói điều gì khiến anh ấy tuyệt vọng như vậy.”Con tim Cố Sơ như bị ai khoét mạnh, đau tưởng không thể đau lòng được.“Trực giác của người phụ nữ nói cho tôi biết bức thư đó của cô để lại. Khi ấy tôi cũng không hiểu vì sao mình lại khẳng định như vậy.” Lâm Gia Duyệt cô đơn nói “Cố Sơ, cô quá tàn nhẫn, sao cô có thể đối xử với anh ấy như vậy? Đổi lại là người phụ nữ khác, sao có chuyện nỡ để anh ấy đau lòng?”Cơn đau lan dần tới tận lòng bàn tay, rồi cả ngón tay cũng râm không biết anh lại như vậy, giống như cô không biết năm xưa một lần ly biệt với Bắc Thâm đã trở thành vĩnh viễn vậy.“Không sai, chính tôi đã hại cô mất việc. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này tôi đều cảm thấy mình điên rồi. Nhưng bây giờ tôi không áy náy một chút nào, vì cô đã cướp mất trái tim của Bắc Thần rồi lại tổn thương anh ấy.” Nói tới đây, Lâm Gia Duyệt có chút nghẹn Sơ không còn cách nào cãi lại “Tôi không có…”“Cô có muốn biết Bắc Thần đã nói gì với bố tôi không?” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt trở nên sắc không muốn vì sao trong lòng lại có chút mong đợi?“Hôm đó là sinh nhật của bố tôi, từ trước tới nay bố tôi đều biết tôi thích Bắc Thần, bao năm qua tôi chỉ muốn ở bên người đàn ông này. Bố tôi, với tư cách là bề trên nhà gái, vì tôi đã không ngại hạ mình đề xuất thỉnh cầu để Bắc Thần đính hôn với tôi. Kết quả, anh ấy đã từ chối bố tôi, đứng ngay trước mặt mẹ tôi và tôi mà nói rằng anh ấy vẫn luôn coi tôi là em gái.” Tâm trạng Lâm Gia Duyệt trở nên kích động “Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, chờ đợi anh ấy, thế mà… anh ấy chỉ coi tôi là em gái.”Cố Sơ nhìn thấy nỗi đau trong mắt cô ta, nhất thời không biết nên nói gì.“Trước đây bên ngoài có biết bao lời đồn đại về hai chúng tôi, anh ấy chưa từng giải thích, tôi cứ tưởng anh ấy đã ngầm thừa nhận mối quan hệ này, tôi những tưởng sau khi bố tôi đề xuất chuyện đính hôn, anh ấy sẽ đồng ý, không ngờ anh ấy lại từ chối thẳng thừng như vậy.” Một tay Lâm Gia Duyệt siết chặt chiếc cốc “Tôi là con gái của Lâm Tưởng, mẹ tôi lại là nhà sưu tầm đá quý nổi tiếng, nhà họ Lâm chúng tôi có chỗ nào không xứng với Lục Môn? Biết bao cậu chủ danh tiếng đang theo đuổi tôi, tôi đáng nhẽ phải được kiêu ngạo sống dưới tôn nghiêm của một cô chủ lớn nhà họ Lâm. Nhưng đứng trước mặt Bắc Thần, tôi chẳng là gì nữa, chẳng còn gì cả. Tôi chỉ yêu một mình anh ấy, cho dù là yêu một cách hèn mọn.”Yêu sâu sắc một người, cuối cùng rồi sẽ trở nên hèn Cố Sơ không hiểu đạo lý này chứ?“Cô có biết một khi Bắc Thần không lấy tôi đồng nghĩa với gì không?”Cố Sơ vô thức rùng mình, ngước mắt nhìn Lâm Gia Duyệt.“Không cần biết tôi có yêu Bắc Thần hay không, chỉ cần hai chúng tôi kết hôn, phần nhiều là cân nhắc tới việc hợp tác quyền lực. Cùng một ý nghĩa đó, nếu anh ấy từ chối nhà họ Lâm, anh ấy cũng đồng thời tổn thất nghiêm trọng.” Lâm Gia Duyệt nghiến răng “Tôi nghĩ chắc cô từng nghe nói về quỹ tài chính Bắc Thần. Năm đó chú Lục với tư cách là cổ đông sáng lập đã chuyển nhượng cho Bắc Thần, kỳ thực nói trắng ra chính là tặng cho Bắc Thần một món quà. Mấy năm nay quỹ phát triển càng lúc càng to lớn, đó là vì thu hút được không ít cổ phần lợi nhuận của các doanh nhân, trong đó bao gồm cả bố tôi, Lâm Tưởng, cũng chiếm một định mức không nhỏ. Bắc Thần rạn nứt với nhà họ Lâm chúng tôi, cũng có nghĩa là quỹ tài chính sẽ mất đi sự ủng hộ của bố tôi. Không chỉ riêng bố tôi, còn cả những chú bác có quan hệ thân thiết với bố tôi nữa, họ đều sẽ lấy đi số cổ phần của mình mà bỏ mặc quỹ Bắc Thần.”Cố Sơ cảm thấy sống lưng có một con côn trùng đang bò, một loài nhuyễn thể, mềm mềm, lành lạnh. Cô hiểu rõ ý của Lâm Gia Duyệt, vô thức nhớ lại hình như hôm đó Bắc Thần liên tục nhận điện thoại, cô còn tưởng có vụ án nào khiến anh vướng mắc. Bây giờ nghĩ lại chắc là quỹ tài chính xảy ra vấn đề.“Tôi nghĩ các người đã ra tay rồi.” Cô lẩm Gia Duyệt nhìn cô “Phải, vì tối đó bố tôi đã gọi điện hỏi ý anh ấy một lần nữa. Anh ấy tỏ rõ thái độ, cho dù có động vào quỹ tài chính anh ấy cũng sẽ không thay đổi ý định.” Nói tới đây, cô ta cười khổ “Tới bây giờ tôi mới hiểu, thật ra trong lòng Bắc Thần, tôi không có một phân lượng nào hết. Cả quỹ Bắc Thần tiếng tăm là thế mà anh ấy thà hủy hoại cũng không cưới tôi.”Tối đó Lục Bắc Thần nói với cô Nếu tôi lấy Lâm Gia Duyệt, có phải em vẫn điềm nhiên như vậy không?Tối đó Lục Bắc Thần còn nói với cô Vì giọt nước mắt này của em, tôi làm gì cũng xứng đó Lục Bắc Thần còn nói thêm rằng Cố Sơ, hãy cho tôi một chút thời đó…Cô buông bỏ mọi ký ức về buổi tối hôm đó, một lòng muốn tới Hạ Môn, bước chân lên đảo Cổ Lãng, kết thúc tất cả. Thế nên cô ép buộc chính mình đừng suy nghĩ quá nhiều về những lời anh nói tối đó, đừng phân tích quá sâu sự thật phía sau những mỏi mệt của anh.“Đừng tưởng chuyện này không liên quan tới cô.” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt rất hùng hổ “Một người đàn ông rõ ràng biết ăn cam sẽ sốt cao không hạ, vì cô có thể ăn cam; một người đàn ông ai ai cũng tâng bốc, tán tụng, sinh ra đã kiêu ngạo, vì một bức thư của cô có thể ngồi dưới mưa lâu như vậy; một người đàn ông rõ ràng biết mình chỉ là kẻ thế thân, vì sự ra đi của cô anh ấy cũng có thể mang cơn sốt cao đuổi theo tới tận đây. Cố Sơ, cô có tư cách gì khiến một người đàn ông tốt như vậy làm những điều ấy cho cô?”Ngón tay Cố Sơ đờ ra giây lát “Thế thân mà cô nói là ý gì?”“Tôi biết, lúc còn học đại học cô từng yêu em trai anh ấy.” Lâm Gia Duyệt nói thẳng “Lần đó cô hỏi tôi chuyện của Lục Bắc Thâm tôi đã để tâm, điều tra rất lâu mới biết quá khứ của cô.”Cô biết ngay có những chuyện, có những tình cảm một khi dây dưa thì vết thương cũ sẽ lộ ra từng chút, từng chút. Lâm Gia Duyệt chưa bao giờ là một người đơn giản, cô ta có sự kiêu hãnh của một cô chủ nhưng đồng thời cũng có những điều kiện thuận lợi ông trời ban tặng. Nếu Lâm Gia Duyệt muốn điều tra thì chuyện một nhân vật đình đám ở đại học A như Lục Bắc Thâm và cô từng yêu đương sẽ không giấu được quá kỹ.“Bắc Thần chưa bao giờ nhắc tới chuyện của em trai mình, thế nên khi ấy tôi nhắc đến, tôi cũng biết mình đã phạm phải đại kỵ.” Lâm Gia Duyệt tiếp tục nói “Nhưng tôi rất muốn biết, rõ ràng đã biết đó là bạn gái của em trai mình vậy mà anh ấy vẫn động lòng, còn đạo đức không?”Cổ họng Cố Sơ như tắc nghẹn.“Nhưng anh ấy lại nói với tôi, anh ấy có tư cách làm vậy.” Lâm Gia Duyệt chua chát lắc hấp lập tức trở nên gấp “có tư cách làm vậy” của Lục Bắc Thần là ý gì?Cô không dám nghĩ sâu thêm.“Tôi hỏi anh ấy, nếu trong lòng cô ấy anh chỉ là thế thân của Bắc Thâm, anh còn kiên trì như vậy không?” Cổ họng Lâm Gia Duyệt khô rát, cô ta ngước nhìn Cố Sơ “Lần này anh ấy nói rõ ràng, rành mạch với tôi, anh ấy chấp nhận.”Cố Sơ thảng mắt của Lâm Gia Duyệt túm chặt lấy cô không buông, đè mạnh từng từ từng chữ “Vì cô mà anh ấy chấp nhận. Cô có biết anh ấy là ai không? Cô có biết anh ấy kiêu ngạo nhường nào không? Cô có biết có bao nhiêu người muốn anh ấy cúi đầu nhận thua không? Thế mà vì cô anh ấy đã nói ra ba chữ “Anh chấp nhận”!”Có một cơn sóng dữ tràn qua, nhấn chìm cả trái tim cô. Cố Sơ cảm thấy từ khoảnh khắc ba chữ “Anh cam chịu” bật ra khỏi miệng Lâm Gia Duyệt, cô không thể bình thản được nữa. Đạo đức gì đó, thụt lùi an toàn vào lớp vỏ gì đó, sống thận trọng, dè dặt gì đó đều không còn quan trọng nữa. Cô không nhìn thấy dáng vẻ của Lục Bắc Thần khi nói ba chữ ấy nhưng cảm giác nặng nề câu nói này mang lại, cô cảm nhận được Thần…Cô thầm gọi cái tên ấy hết lần này tới lần khác, bỗng phát hiện nó sớm đã in dấu nơi sâu thẳm trái tim mình…~Hết chương 170~
bảy năm vẫn ngoảnh về phương bắc h