bảo bối của sa gia

Các dữ liệu mới nhất từ Trung tâm thống kê y tế quốc gia cho thấy rằng 30% người Mỹ từ độ tuổi 20 trở lên – hơn 60 triệu người bị béo phì. Theo báo cáo của CDC tỷ lệ phần trăm của những người trẻ, những người thừa cân đã tăng hơn ba lần kể từ năm 1980. Dương Tiểu Phàn còn chưa nói xong, ông Đồng đã nóng nảy “Thời gian này để Bối Bối ở nhà Sa Hạo Khang đi, người của cục quản lý môi trường vừa đến kiểm tra nhà mới của chúng ta, họ phát hiện lượng formaldehyde vượt chỉ tiêu 4 lần, không thể cho trẻ con ở được" . Bảo Bối Giá Trên Trời , chương 446 của tác giả Ban Cheng Fan Xue cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Bảo Bối Giá Trên Trời , chương 499 của tác giả Ban Cheng Fan Xue cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Tác giả: Sa Gia Tiểu Bối. Thể loại: Ngôn Tình. Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn. Trạng thái: Đang ra. Thể loại: Hiện đại. Chuyển ngữ: Colin. Beta: Vin. Bìa: Colin. Trong một vạn người lại có một người chưa từng nếm mùi chông gai của thời kỳ trưởng thành. Bảo Bối Giá Trên Trời. 8.6/10. 810.8K. Tác giả: Ban Cheng Fan Xue. Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Sắc. Nguồn: Webnovel. Trạng thái: Đang ra. Cô cảm giác cơ thể mình không ổn, đầu óc quay cuồng không còn tĩnh táo, cô chẳng nghĩ được gì nữa, Hứa Hi Ngôn cô bị người Vay Tiền Online H5vaytien. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết Tác giả Sa Gia Tiểu Bối​ Chuyển ngữ Colin Beta Vin Bìa Colin​ Trong muôn vạn người lại có bé. bé ấy được chiều chuộng, bé ấy luôn rạng rỡ. Nhìn có vẻ chẳng có gì chông gai, nhưng bạn từng thấy có trưởng thành nào mà trải qua những vấp ngã chưa? Đây là câu chuyện ngôn tình - Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối , xa xưa về quá trình trưởng thành của bé ấy. Từ thuở bé được cậu thiếu niên nọ nhất kiến chung tình, lòng che chở .. chàng trầm mặc, ít tựa như núi băng gặp phải Tiểu Bối đáng . Vì vậy… nhật ký trưởng thành tràn đầy hạnh phúc của Tiểu Bối tại Sa gia bắt đầu. ly sắc và linhdiep17 thích bài này. Chương 1 Bối Bối Ngã Bệnh “Bối bối! Bối bối!” Bên tai ngừng truyền tới tiếng gọi đầy lo lắng, Đồng Dư Bối dần dần tỉnh lại, bé lập tức cảm thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân mệt mỏi. đôi tay ấm áp đặt lên trán Đồng Dư Bối, thấy Bối Bối mở mắt mới thở phào nhõm “Bối bối, con làm mẹ sợ chết mất, đầu còn đau , con ngủ cả ngày rồi đấy”. “Mẹ, Bối Bối nhức đầu quá” Khuôn mặt nhắn hồng hào nhăn lại , cánh tay bé bỏng mũm mĩm quơ loạn trong trung, từng chỗ lỗi lõm mu bàn tay đáng . “Ngoan nào, Bối Bối bị sốt đấy mà, uống thuốc rồi đau nữa” Mẹ bé đặt cánh tay bé nghe lời của Bối Bối vào trong chăn, trông thấy ánh mắt Bối Bối đảo khắp nơi, bà liền cười hỏi “Bối Bối tìm ba à? Mẹ vừa gọi điện thoại cho ba, ba con lập tức trở về, Bối Bối đừng sợ.” Bà Đồng nghĩ con có lẽ đói bụng “Bối bối, con ngủ cả ngày rồi, mẹ nấu cháo sò biển mà con thích nhất, mất khá nhiều thời gian để ninh đó, mẹ bưng cháo tới cho con.” Vừa vừa đắp thêm cái chăn mỏng cho Bối Bối, sau đó bà mới xoay người vào bếp. Đồng Dư Bối cọ mặt vào chăn, chăn ga tràn ngập hương vị của ánh nắng mặt trời, rất trong lành, rất ấm áp, Bối Bối thích cảm giác chăn mềm mại được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp. Đầu vẫn còn mơ hồ, ba cũng ở đây, nhớ ba quá , ba mà ở đây ba hôn Bối Bối để an ủi và để Bối Bối ngồi bụng ba đánh trống. Bà Đồng bưng cái khay lớn vào, khay là chén cháo sò biển cùng bình sữa mà Bối Bối hay dùng, Bối Bối tuy sớm cai sữa, nhưng bé vẫn chịu cầm cốc uống nước, bà Đồng cũng muốn uốn nắn Bối Bối, nhưng mà mỗi khi Bối Bối ôm bình sữa con bé nhất quyết buông, đôi mắt ửng hồng vô tội, bà cũng đành lòng đành chiều con bé vậy, mọi người cũng quen thói cho nên đến bây giờ Bối Bối 6 tuổi vẫn còn bú bình. Bà Đồng đặt cái khay lên tủ đầu giường, cầm bình sữa thử độ ấm, thấy vừa đủ rồi mới đưa cho Đồng Dư Bối, bà “Bối Bối, uống nhiều sữa chút để tăng thêm sức đề kháng. Uống xong rồi mẹ đút cháo cho con ăn”. Vừa đút cho Bối Bối gắng gượng ăn vài muỗng cháo sò bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Bối Bối rùng mình chui vào trong chăn, cái mông trong chăn chổng lên cao. Người bước vào cửa là ông Đồng, ông có đôi mắt to với hàng lông mày rậm, cao 1m85, ông mặc bộ cảnh phục trông rất đẹp trai, tháng này thành phố S có vị lãnh đạo mới được điều về từ thành phố H, vị lãnh đạo này tinh thần rất hăng hái, gần 40 tuổi mới có được con , bé này đương nhiên trở thành tiểu bảo bối của ông, ông mua căn hộ khoảng 150 mét vuông ở thành phố S, sau khi sửa sang xong đưa Bôi Bối tới ở, chưa ở được 2 tuần Bối Bối lên cơn sốt, doạ ông Đồng sợ chết khiếp. Ông thuận tay cởi mũ cảnh sát đưa cho vợ đứng bên cạnh, rồi ngồi xuống mép giường, ông bế Đồng Dư Bối từ trong chăn ra, ôm vào trong lòng, đau thương “Bé con, đỡ chút nào chưa, cũng tại ba bận rộn, nên bé con vừa tỉnh cũng nhìn thấy ba, bé con của ba có giận ” . Bối Bối lầm bầm rồi vòng tay ôm lấy cổ ba, sau đó vùi mặt vào trong lòng ông, rầu rĩ gọi tiếng “Ba ba” . Cơ thể của người đàn ông thoáng run “Bé con, ngoan, xem kìa ngay cả sức chuyện cũng có, buổi tối ba dẫn con ra ngoài ăn cơm, ba bồi bổ cho con khoẻ mạnh, được ” . Ông Đồng dè dặt thương lượng chọc Đồng Dư Bối phải nở nụ cười, rồi bé nặng nề gật đầu. Bà Đồng nhìn thấy Bối Bối cười, cũng vui vẻ trêu ghẹo Đồng Dư Bối “Mẹ ghen tị quá, Bối Bối chỉ thích ba, thích mẹ.” Đồng Dư Bối nghiêng đầu nhìn bà Đồng, khẩn trương “Bối Bối cũng thích mẹ” . “Được rồi được rồi, để Bối Bối ngủ tiếp , lát nữa chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm” . Ông Đồng nhàng vỗ lưng Đồng Dư Bối, bế bé đặt giường, Đồng Dư Bối hề muốn ngủ chút nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe ông Đồng ngâm nga hát ru dỗ mình ngủ, Bối Bối nắm lấy tay ông Đồng chặt, giống như chỉ có như vậy mới mới khiến bé có cảm giác an toàn. Qua lúc lâu, ông Đồng cảm thấy tiếng hít thở của Bối Bối yên ổn, dường như con bé ngủ say ông mới giọng chuyện với bà Đồng “Công việc thu xếp ổn thoả chưa, về sớm như vậy người khác gì chứ?” bà Đồng hạ giọng hỏi. Ông Đồng vươn tay xoa khuôn mặt bé của Bối Bối, “ sao, với lão Vương rằng Bối Bối bị ốm, ông ta liền cho về luôn. Ôi, Bối Bối của bé bỏng như vậy, sức đề kháng cũng kém thế này, vừa chuyển đến đây liền ngã bệnh, chẳng lẽ phong thuỷ có vấn đề?” Mỗi lần đụng đến chuyện của Bối Bối đầu óc ông Đồng liền trở nên hồ đồ, bây giờ nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng của Bối Bối vì phát sốt, trong lòng ông khỏi đau đớn. Bà Đồng giúp ông Đồng thay cảnh phục, vừa vỗ vạt áo vừa “Đừng đoán mò, cũng mê tín hay sao, Bối Bối vừa tới chưa thích ứng là chuyện bình thường, qua thời gian ngắn quen thôi” . Ông Đồng ngăn lại bàn tay phủi quần áo của bà Đồng “Bối bối ngủ đấy, đừng phủi, có bụi” . Bà Đồng treo quần áo lên giá, tiện thể dọn dẹp luôn cái bát của Bối Bối. “Tĩnh Thừa, xem, có phải chúng ta chuyển vào đây sớm quá hay , mẹ em nhà mới được trang hoàng tốt nhất saubốn tháng hẵng dọn vào ở, mà chúng ta chỉ vừa sửa sang được tháng”, Dương Tiểu Phàn càng nghĩ càng cho rằng có thể đây là nguyên nhân làm cho Bối Bối phát sốt. Từ sức khoẻ của Bối Bối rất tốt, cũng bệnh gì, tại sao có thể đột nhiên thay đổi nơi ở ốm chứ. “ nghĩ nên mời người ta đến kiểm tra thử xem, nếu có chuyện gì, hai chúng ta mạnh khoẻ sao cả, nhưng đừng để ảnh hưởng đến Bối Bối của .” Đồng Tĩnh Thừa cũng cảm thấy vợ có lý bèn vội vàng lấy di động gọi cho thư ký, nhờ ta mời người đến kiểm tra nhà mới. “Đúng rồi cứ kiểm tra cho chắc,hôm qua Bối Bối còn với em là phòng có mùi khó ngửi, trẻ con đối với những chuyện này rất nhạy cảm, Bối Bối chắc sai đâu”, trong lòng Dương Tiểu Phàn cho rằng Bối Bối tuyệt đối dối. Vợ chồng lại tán gẫu vài chuyện riêng tư, thấy thời gian còn sớm liền cùng nhau sửa sang thu dọn mọi thứ xuống dưới, Dương Tiểu Phàn đem hành lý chuyển vào phòng ngủ của Bối Bối, những thứ này đều là của bé. Dương Tiểu Phàn rất thích diện cho con mình, cũng tiếc mua cho Bối Bối này nọ, trước tiên là dọn dẹp hành lý tiện thể đếm giày , riêng giày dép mùa xuân của con bé hơn hai mươi đôi. Bối Bối lớn lên xinh đẹp, mắt hai mí to tròn, con ngươi đen láy giống như đeo áp tròng, khuôn mặt tròn trịa nhắn mũm mĩm ai nhìn cũng đều muốn nựng vài cái, đặc biệt là lỗ tai Bối Bối, phần nhọn giống hệt tiểu tinh linh, khi dẫn Bối Bối đường mọi người đều quay đầu lại nhìn. Dương Tiểu Phàn mở shop quần áo tên là “Love Baby”, kiểu chữ Rome màu đen kết hợp với nền xanh da trời, đơn giản lại đẹp, cửa hàng trang hoàng theo phong cách dân dã, quần áo trong cửa hàng đều được nhập từ Hàn quốc, kèm quần áo là vô số phụ kiện đẹp mắt, điện thoại kiểu retro, từng chiếc giá quần áo, từng chiếc cửa kính đều được sơn màu xanh da trời, sau đó treo cái rèm kiểu công chúa hình gấu Teddy mà Bối Bối thích. tính tới chi phí trang hoàng cửa hàng “Love Baby”của Dương Tiểu Phàn làm ăn vô cùng tốt, bà cũng xây dựng chế độ hội viên, rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến Love Baby, sau đó trở thành khách hàng quen thuộc Sau khi Love Baby vào quỹ đạo, Dương Tiểu Phàn liền tìm vài chị em hợp ý lập thành hội, sau đó mở thêm 2 chi nhánh ở thành phố H. Lần này, chồng được điều tới thành phố S làm cục trưởng công an, Dương Tiểu Phàn liền từ bỏ chuyện làm ăn để theo chồng, bà còn chuẩn bị khỏa sát và mở lại chi nhánh cửa hàng Love Baby tại thành phố S. Thu dọn quần áo cho Bối Bối xong xuôi 5 giờ hơn, bà đánh thức Bối Bối dậy, để cùng cả nhà chuẩn bị ra ngoài ăn cơm. “Mẹ, con muốn mặc bộ màu đỏ kia .” Dương Tiểu Phàn cầm chiếc váy satanh mỏng màu đỏ thay cho Bối Bối, lại sợ buổi tối Bối Bối lạnh nên mặc thêm cho con chiếc áo lót bên trong màu đen, rồi vào chân Bối Bối đôi giày da đen phối với ngọc trai trắng, càng nhìn càng thấy con bé xinh đẹp, bà nhịn được hôn Bối Bối hai cái. Bối Bối cũng cười hì hì hôn lại mẹ, bĩu môi “Con mẹ nhất ” . Dương Tiểu Phàn vuốt mái tóc dài, mượt mà của Bối Bối, búi tóc cho Bối Bối thành cây nấm, cài thêm cái nơ con bướm màu đỏ cho Bối Bối, trông bé chẳng khác gì tiểu thiên sứ. Sau khi Bối Bối ăn mặc đẹp, liền chạy ào ra ngoài tìm ba, “Ba, ba nhanh lên, mau đến xem cục cưng của ba có đẹp ” . Đồng Tĩnh Thừa nghe thấy tiếng hét của Bối Bối, vội vàng từ thư phòng ra, thấy bối bối liền ôm lấy giơ lên cao “Bối Bối của ba xinh đẹp, con là tiểu công chúa xinh đẹp nhất thế giới”, vừa vừa cọ ria mép lên khuôn mặt bé của Bối Bối, làm cho bé cười sằng sặc. Dương Tiểu Phàn thay quần áo xong ra đỡ lấy Bối Bối “Hai ngươi đừng làm ồn nữa, Bối Bối vừa thay quần áo đấy, coi chừng làm bẩn váy con” Đồng Tĩnh Thừa sửa sang váy lại cho Bối Bối rồi vung tay lên,” thôi, chúng ta ăn cơm.” ly sắc và linhdiep17 thích bài này. Chương 2 Bối Bối Có Trai Đồng Tĩnh Thừa đậu xe ở trước cửa “Nhà hàng hạnh phúc” liền có bảo vệ nhanh chóng chạy lại mở cửa xe, Đồng Tĩnh Thừa đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi tay ôm Bối Bối tay đắt Dương Tiểu Phàn vào trong. Dương Tiểu Phàn mới 29 tuổi, bà và Đồng Tĩnh Thừa cũng xem như chồng già vợ trẻ, bà rất xinh đẹp lại vừa biết cách ăn mặc, sợi dây cuốn tóc buông bờ vai, áo sơ mi kết hợp với áo len vintage thêu hoa cộng thêm chân váy hoa dài, vừa bước vào nhà hàng bọn họ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, chỉ có điều những ánh mắt này đều đặt người Bối Bối, thầm khen ngợi bé này giống thiên sứ . Cả nhà định tới phòng vip, nhưng chưa được mấy bước, ông Đồng lại gặp được bạn học cũ. “Ông Đồng hả, nghe ông được điều tới đây, tôi còn định hai hôm nữa gặp ông đó.” Sa Hạo Khang vừa vỗ vai ông Đồng vừa “Đây là Bối Bối đúng , xinh xắn quá, nào có thô kệch giống ông, may mà con bé giống em dâu, ha ha” . Đôi mắt Bối Bối mở to tò mò nhìn ông chú này, Sa Hạo Khang thấy Bối Bối chăm chú nhìn mình trong lòng vui vẻ, ông bế Bối Bối lên. Đồng Tĩnh Thừa gặp bạn học cũ cũng rất xúc động, mọi người đều bận rộn ở những thành phố khác nhau với công việc riêng, mấy năm rồi chưa gặp nhau, nghe ông bạn này vừa thăng chức thành phó giám đốc, ông lòng mừng cho bạn. Vì vậy Sa Hạo Khang liền mời mọi người cùng nhau ăn cơm, Sa Hạo Khang đến nhà hàng trước, vợ ông gọi món ăn còn ông ra ngoài vệ sinh, ngờ lại gặp được bạn học cũ, ông ôm Bối Bối về phòng vip của mình, vừa mở cửa liền la lên “Ngô Thiến, phải em luôn muốn có đứa con sao, xem này, bế về cho em nè” . Vợ Sa Hạo Khang là Ngô Thiến, vừa tròn bốn mươi tuổi nhưng bà chăm sóc nhan sắc rất tốt, xem thực đơn bà ngẩng đầu lên, thấy chồng bế bé giống như búp bê trong tay, bà định hỏi xem là ai thấy vợ chồng Đồng Tĩnh Thừa bước vào, bà liền kéo con trai đứng lên chào đón. Lúc này Bối Bối mới để ý rằng trong phòng còn có người, bé nhìn chằm chằm trai kia, bé cảm thấy trai này là đẹp mắt, mũi đẹp, tóc xoăn tự nhiên, thích đấy. Bối Bối sợ người lạ, bé vươn cánh tay bé mũm mĩm kéo tóc trai. Bối Bối vừa bước vào Sa Nghị trông thấy bé, rất khó để miêu tả cảm giác của khi nhìn Bối Bối, chỉ cảm thấy sống đời này 14 năm cũng chưa gặp qua bé nào đáng hơn Bối Bối, bé mặc váy satin mỏng đỏ thẫm giống như con búp bê hạnh phúc. Bối Bối ngồi trong tay ba , Sa Nghị đột nhiên có chút ghen tỵ, muốn người khác chạm vào bé con thiên sứ. Thấy bàn tay bé của Bối Bối vươn về phía mình, Sa Nghị liền nắm chặt rồi chăm chú, dịu dàng nhìn Bối Bối. Giờ người lớn mới phát động tác mờ ám của hai đứa trẻ, Sa Hạo Khang thấy con mình nhìn chằm chằm Bối Bối liền thẳng thắn cười “Nhìn con kìa, bình thường lạnh lùng chẳng thèm quan tâm tới ai, hôm nay xem ra Bối Bối có thể khống chế con được rồi, rồi xem con còn kiêu ngạo , ha ha”. Sa Nghị thèm để ý tới lời chế nhạo của ba, nhưng lại quay ra chào ba Bối Bối. Lúc hai nhà ngồi vào bàn, Bối Bối la hét muốn được ngồi cùng trai, Dương Tiểu Phàn yên lòng liền ôm Bối Bối tới ngồi cạnh Sa Nghị nhưng Bối Bối lại chịu, giãy dụa muốn mình ghế cơ. “Để cho bọn ngồi cùng nhau , sao đâu, Sa Nghị chăm sóc Bối Bối “, Ngô Thiến mở lời giải vây, bà rất thích bé hoạt bát đáng này, Sa Nghị nghe mẹ như vậy cũng gật đầu mạnh, còn đưa tay tiếp lấy Bối Bối từ tay mẹ bé rồi buộc yếm lên cổ giúp Bối Bối. Từ trước đến giờ, Bối Bối chưa từng tiếp xúc với trai nào lớn tuổi như , bình thường ngoài ba mẹ bé chỉ hay chơi với bảo mẫu, sau đó là ông bà nội, bé tò mò sờ sờ ngón tay giúp mình buộc yếm, lại còn bỏ vào trong miệng cắn cái, cảm thấy thể ăn được liền nhè ra, sau đó cho ngón tay của mình vào miệng mút. Sa Nghị cảm giác khi ngón tay mình bị đầu lưỡi nhắn của Bối Bối liếm quanh vòng trái tim cũng muốn tan ra, sợ Bối Bối cắn ngón tay mất vệ sinh ngã bệnh, chàng vội vàng “Bối bối đừng cắn ngón tay đau bụng đó ”. Đồng Tĩnh Thừa gặp lại bạn cũ sau nhiều năm liên lạc đương nhiên có rất nhiều chuyện để , thoải mái vừa ăn uống vừa tán gẫu, Dương Tiểu Phàn ngồi cạnh Ngô Thiến, hai người phụ nữ cũng phải lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu gặp là trước khi sinh Bối Bối. Bối Bối nhìn ngón tay toàn nước bọt của mình rồi nhân lúc mọi người chú ý đưa vào miệng Sa Nghị, còn cười ha hả “Cho ăn nè, như thế Bối Bối bị đau” . Sa Nghị buồn cười cầm giấy ăn lau sạch bàn tay bé của Bối Bối, rồi đưa lên miệng hôn hai cái “Bối Bối nhà trẻ chưa” Sa Nghị hỏi “Em thích nhà trẻ” vừa nhắc tới nhà trẻ Bối Bối liền cau mày, bé thích các bạn ở nhà trẻ lúc nào cũng nhéo mặt mình, lại còn làm bẩn quần áo của mình nữa, ai giữ gìn sạch phải là đứa bé ngoan. Ở thành phố H, Bối Bối thường được bà nội trông. Bà nội nỡ để đứa trẻ còn như vậy nhà trẻ, bà sợ Bối Bối thích ứng được, sợ con bé bị ăn hiếp, bình thường rất hay xảy ra tình trạng, bà vừa tiễn Bối Bối vào nhà trẻ lập tức liền đón Bối Bối ra. Về sau người nhà thống nhất, Bối Bối còn bé, hơn nữa ông nội cũng là giáo sư đại học có thể dạy vỡ lòng cho Bối Bối tại gia, thế là bắt Bối Bối phải nhà trẻ nữa. “Vậy Bối Bối cho nghe xem bình thường Bối Bối thích làm gì?” Bối Bối vừa thấy có người bằng lòng nghe bé kể chuyện lập tức tràn đầy sức sống, vội vàng vịn ghế, muốn đứng đùi Sa Nghị, Sa Nghị liền ôm Bối Bối đặt lên đùi mình. Hai người mặt đối mặt, Bối Bối vừa nghịch nút áo sơ mi của Sa Nghị vừa “Bối Bối thích Teddy, có biết Teddy , chính là bé gấu đó. Đại Hoàng nhà em màu vàng nhé, nó là cùa chú út tặng em, nó to như vậy nè” . Bối Bối còn vui sướng khoa tay múa chân “Bối bối còn thích chó con nữa, chỉ chó con thôi chứ thích chó lớn vì chó lớn biết cắn người. Em cho nè, cái ông ở dưới nhà em nuôi con chó to lắm, hễ thấy Bối Bối là nó lại nhào vào, ông nó thích em nên mới nhào vào người em nhưng em lại thích nó, thích nó ?” Sa Nghị nhìn Bối Bối bĩu môi đáng , thấy Bối Bối hỏi liền đáp “Nó làm Bối Bối ngã , cũng thích nó” . “Hì hì, cũng thích chó con à. Nhà dì Hai có con chó con rất đáng , nó còn biết làm nũng với Bối Bối, nhưng mà mẹ lại cho em nuôi.” xong, Bối Bối bĩu môi, lại còn nghiêng đầu kéo váy mẹ “Mẹ, về nhà mẹ cho con xem Chú hổ khéo léo’ nhá”. Bối Bối rất thích xem “Chú hổ khéo léo”, nhất là mấy bé thỏ, ông bà Đồng cũng thấy nội dung của chương trình hoạt hình này tệ, có thể bồi dưỡng cho Bối Bối những thói quen tốt, vì thế liền mua cho con trọn bộ “ Chú hổ khéo léo”. Dương Tiểu Phàn chuyện vui vẻ với Ngô Thiến, Ngô Thiến đối với thành phố S rất quen thuộc, còn Dương Tiểu Phàn muốn mở chi nhánh ở đây, nên bà đưa ra rất nhiều đề xuất, còn hứa cùng với Dương Tiểu Phàn. Ngô Thiến là giáo viên ngữ văn cấp 2 nên khá rảnh rỗi. Dương Tiểu Phàn nghe thấy con hỏi đáp vài câu, rồi lấy chiếc bình sữa từ trong túi ra, sau đó hỏi Bối Bối “Con khát nước , mẹ lấy nước trái cây cho con uống nhé?” Bối Bối khá nhiều nên khô cả miệng, bé bèn giục mẹ mau lấy nước trái cây cho mình, Sa Nghị chuẩn bị ra ngoài phòng tìm nhân viên phục vụ nên gọi bà Đồng “Dì ơi, để con cho” . Bối Bối thấy Sa Nghị định ra ngoài nên cũng muốn theo “Mẹ, con cũng nữa “ ly sắc và linhdiep17 thích bài này. Chương 3 Bối Bối Bệnh Viện Sa Nghị dắt Bối Bối, tay cầm bình sữa tìm nhân viên phục vụ, trong lúc nhân viên phục vụ lấy nước, dẫn Bối Bối vào trong đại sảnh, nơi nuôi rất nhiều loại cá để ngắm nghía. Hôm nay Bối Bối thấy chơi vui, trai rất tốt với bé, sau này Bối Bối cũng thương trai như vậy. “ trai, em thích ” Sa Nghị đột nhiên nghe Bối Bối vậy, nơi đáy mắt lóe lên tia sáng, nhìn Bối Bối.”Bối Bối phải luôn thích , được thích cậu bé nào khác nghe ?” . Bối Bối bị ánh mắt sáng lấp lánh của Sa Nghị mê hoặc liền gật đầu phụ họa “Bối bối chỉ thích thôi” . Sau khi ăn xong, ông Đồng và ông Sa đều uống khá nhiều, hai người mặt đỏ gay gắt, lảo đảo ôm nhau ra ngoài, sau đó đành gọi hai tài xế tới đón về. Khi chuẩn bị về, Bối Bối nỡ xa trai, bé ôm lấy cổ buông, Ngô Thiến thấy Bối Bối thích con trai mình bèn trêu ghẹo “Bối Bối thích trai như thế , vậy sau này con làm vợ trai nhé” . Bối Bối hỏi “Vợ là cái gì ạ?” Ngô Thiến dụ dỗ Bối Bối “Vợ có nghĩa là từ nay về sau trai chỉ đối xử tốt với Bối Bối, mua rất nhiều đồ ăn ngon và chỉ nghe lời con thôi.” Bối Bối nhìn Sa Nghị, ngượng ngùng gật đầu, bé hưng phấn “Con muốn làm vợ của ” Đồng Tĩnh Thừa nghe con bảo bối muốn làm vợ người ta liền tỉnh táo, la hét “Cục cưng của tôi đâu rồi, tôi nghe thấy cục cưng muốn làm vợ người ta, được, bé cưng thể giao cho ai cả, thể.” Dương Tiểu Phàn nghe chồng nhảm bật cười gõ đầu ông Đồng cái, say tới vậy còn muốn tìm con bảo bối, đúng là đáng giận. Vài ngày sau, bà Đồng và Ngô Thiến hẹn nhau tới đường Hongkong để xem địa điểm, ở thành phố S, Love Baby vào quỹ đạo khá nhanh, địa điểm tìm được là căn nhà hai tầng khoảng 130mét vuông, nằm cách trung tâm thành phố xa, bố trí nội thất cả hai tầng vừa khéo hợp với ý muốn mở rộng thị trưởng thời trang trẻ em của Dương Tiểu Phàn. Có khá nhiều người thường xuyên hỏi Dương Tiểu Phàn bí quyết phối đồ của Bối Bối, từ lâu, bà sớm có ý định kinh doanh cả trang phục nữ cùng với quần áo trẻ em để đáp ứng nhu cầu của các bà mẹ. Dương Tiểu Phàn vừa mới ký hợp đồng cùng chủ nhà và cũng thanh toán 2 năm tiền thuê, bà còn mời cả công ty nội thất ở thành phố H tới lắp đặt, buổi chiều công ty nội thất từ thành phố H mới tới, bà Đồng chợt nhận được điện thoại của chồng, ông vô cùng lo lắng hỏi Dương Tiểu Phàn “Bối Bối của chúng ta ở đâu?” “Con bé ở nhà chị Ngô, em và chị Ngô xem cửa hàng, đúng rồi, lão Đồng à, em ký hợp đồng rồi, 2 tháng nữa là có thể. . . . .” Dương Tiểu Phàn còn chưa xong, ông Đồng nóng nảy “Thời gian này để Bối Bối ở nhà Sa Hạo Khang , người của cục quản lý môi trường vừa đến kiểm tra nhà mới của chúng ta, họ phát lượng formaldehyde vượt chỉ tiêu 4 lần, thể cho trẻ con ở được” . *Do nhựa fomanđêhít được sử dụng nhiều trong các vật liệu như gỗ dán, thảm, và xốp cách điện cũng như do các nhựa này thải fomanđêhít ra rất chậm theo thời gian nên fomanđêhít là trong các chất gây ô nhiễm khí trong nhà. Ở nồng độ 0,1 mg/kg khí, việc hít thở phải fomanđêhít có thể gây ra các kích thích mắt và màng nhầy, làm chảy nước mắt, đau đầu, cảm giác nóng trong cổ họng và khó thở. Dương Tiểu Phàn nghe chồng vậy cũng thấy việc nghiêm trọng “Bối Bối ở nhà mới được nửa tháng , con bé sao chứ”, lúc này ông Đồng vẫn còn tỉnh táo đáp “Lát nữa em dẫn Bối Bối bệnh viện kiểm tra xem, phải thử máu nữa” . Cúp điện thoại, Dương Tiểu Phàn vội vàng với Ngô Thiến rằng mình muốn đến nhà chị đón Bối Bối. Ngô thiến thấy Dương Tiểu Phàn gấp gáp tới nỗi quên cả cửa hàng, vửa rồi bọn họ mới chọn được vật liệu trang trí cửa hàng, chốc nữa có người đưa tới, giờ có ai trông cửa hàng sao được. “Em đừng vội, chị gọi cho lão Sa để lão sai người lái xe đưa Bối Bối , phải Sa Nghị cũng ở nhà sao, để cho nó cùng, sao đâu, cửa hàng em có ai trông sao được.” Dương Tiểu Phàn thể làm gì khác ngoài cám ơn Ngô Thiến ngớt, nhưng bà vẫn yên tâm, bà sợ Bối Bối ầm ĩ chịu bệnh viện vì nơi mà con bé sợ nhất là bệnh viện, vừa đến liền khóc, do đó bà bảo Ngô Thiến gọi điện thoại cho Bối Bối. “Alo mẹ à, mẹ muốn đến đón con à, nhưng con muốn về”. Nghe thấy giọng ngọt ngào của con , Dương Tiểu Phàn càng khẩn trương hơn “Cục cưng ngoan, con phải nghe lời . Buổi tối mẹ tới đón con ngay, lát nữa có chú đón con bệnh viện” . Bối bối vừa nghe thấy mẹ mình phải tới bệnh viện bèn kêu “Con bệnh viện đâu, con bị đau mà” . Dương Tiểu Phàn buộc lòng kiên nhẫn “Mẹ bắt con tiêm đâu, mẹ chỉ muốn kiểm tra thử thôi, phòng của con có thứ xấu xa, mẹ sợ nó làm Bối Bối bị thương, vì thế con kiểm tra chút thôi được . Bối Bối mà nghe lời mẹ dẫn con ăn ở nhà hàng Kuharashi nhé , phải Bối Bối đòi tới đó ăn sao”, trong điện thoại truyền tới tiếng khóc của Bối Bối. lát sau, đầu dây bên kia vang lên giọng “Chào dì Dương, con là Sa Nghị” . Qua điện thoại, Dương Tiểu Phàn kể cho Sa Nghị chuyện xảy ra, sau đó liên tục dặn dò Sa Nghị giúp bà dỗ dành Bối Bối, dù thế nào cũng phải đưa Bối Bối kiểm tra, Sa Nghị chỉ “Con biết rồi, dì yên tâm” . Sa Nghị cúp điện thoại, Bối Bối vẫn còn khóc nức nở trong lòng , vừa khóc còn vừa thổi bong bóng “Em bệnh viện, Bối Bối có bệnh”. Sáng sớm dì Dương đưa Bối Bối đến nhà khiến vô cùng mừng rỡ. Hôm nay Bối Bối mặc chiếc áo váy sọc thẳng, bên ngoài khoác thêm áo len hoa màu đen, bên dưới mặc quần bò phối với giày vải trắng, trông bé chẳng khác gì búp bê từ trong truyện tranh bước ra. Bối bối vừa bước vào nhà, thấy Sa Nghị gọi to “ trai”, Sa Nghị mừng vì Bối Bối chưa quên mình. Giờ nhìn bé con ngả vai mình rơi lệ với bộ dáng cực kỳ đáng thương, lần đầu tiên Sa Nghị cảm thấy khỏ xử, nhưng mà Bối Bối nhất định phải bệnh viện, muốn vì mình nhất thời mềm lòng mà khiến Bối Bối ốm nặng hơn. “Bối Bối, phải tiêm đâu chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi, đứa trẻ nào cũng phải kiểm tra mà, cùng em”. Sa Nghị vuốt ve mái tóc dài của Bối Bối, hôm nay bé buộc tóc, mái tóc dài thả vai vô cùng nữ tính. Bối Bối ngẩng đầu, vừa sờ mặt Sa Nghị vừa “ gạt em đấy chứ?” Sa Nghị dúi đầu vào mái tóc của Bối Bối, mùi dầu gội đầu hương trái cây tỏa ra, thầm hít sâu hơi “ sao có thể lừa Bối Bối được, tiêm, chỉ là giống như bị muỗi chích cái” . Ông Sa nghe Bối Bối phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe bèn vội vàng liên hệ với ông bạn cũ làm bác sĩ, sau đó sai Thư ký về đón Bối Bối và Sa Nghị. Đến bệnh viện, Sa Nghị dắt Bối Bối thẳng đến phòng viện trưởng, sợ Bối Bối chưa quen với môi trường bệnh viện nên vội dẫn bé thử máu ngay. Ông Sa liên hệ ông bạn cũ, do đó Viện trưởng Tạ ở văn phòng chờ Bối Bối. “Chú Tạ, làm phiền chú ạ”, Sa Nghị lên tiếng chào viện trưởng Tạ “ phiền, ba con với chú là bạn bè, chỉ là chuyện thôi.” viện trưởng Tạ phân công bác sĩ lấy ống nghiệm. Bối Bối nắm chặt góc áo Sa Nghị, hung hăng nhìn chằm chằm y tá mặc đồ trắng, bé sợ y tá nhân lúc bé chú ý mà tiêm mình. Sa Nghị cảm giác được hồi hộp của Bối Bối nên ôm bé ngồi lên sô pha, giữ mặt bé hướng về mình rồi hôn lên trán Bối Bối “Bé con, có ở đây, đừng sợ” Bối Bối nghe Sa Nghị vậy cũng bình tĩnh lại, thò tay vào túi áo Sa Nghị, trong đó có kẹo que bé mang từ nhà . Sa Nghị mặc cho bé sờ lung tung trong túi áo. Nhìn Bối Bối loay hoay mãi xé được giấy bọc kẹo, Sa Nghị đành thò tay giúp Bối Bối bóc sau đó thả vào trong miệng bé. Bối Bối được ăn kẹo, vị ngọt làm cho mắt bé híp lại thành đường chỉ, “Ngọt quá”. ly sắc và linhdiep17 thích bài này. Chương 4 Sa Nghị Bị Dày Vò Rất nhiều y tá nghe có bé búp bê siêu đáng đến bèn chạy tới ngó Bối Bối, cánh cửa phòng viện trưởng lớn nên nhiều người phải đứng chen chúc nhau, có y tá còn trêu Bối Bối “Bé ơi cho chị ăn kẹo với được , có thế lát nữa tiêm mới đau” . Bối Bối liếm kẹo, khẽ nhíu mày “ phải tiêm mà”, vừa vừa nép vào trong lòng Sa Nghị. Bộ dáng đáng của Bối Bối khiến các y tá phải bật cười, bé thấy mọi người cười cũng khanh khách cười ngớt, ngay cả Sa Nghị cũng nở nụ cười. Bối Bối khẽ giật mình nhìn Sa Nghị tươi cười, bèn ghé sát đầu, thơm vào miệng “ cười đẹp quá” . Bác sĩ lấy đồ trở lại, ông bảo Bối Bối giơ ngón trỏ ra, Sa Nghị vừa kéo ngón tay của Bối Bối, vừa ôm Bối Bối để bé dựa đầu vào ngực mình, bàn tay Bối Bối nắm chặt áo Sa Nghị, còn dỗ dành bé “Bối Bối ngoan, đau đâu mà” . Trong giây lát, chỉ chích phát là bác sĩ lấy máu xong, sau đó ông bảo Sa Nghị giúp Bối Bối giữ chặt mẩu bông. Nửa giờ sau mới có kết quả xét nghiệm nên Sa Nghị ngồi tán gẫu với Bối Bối “Bối Bối hề khóc nhé, em dũng cảm lắm”. Bối Bối thích nhất là nghe người khác khen ngợi mình, bé vội vàng tiếp lời “Em muốn chốc về kể cho ba nghe rằng em hề khóc, ba mua gấu cho em. chuyện lúc Bối Bối cũng mệt, bé ghé vào trước ngực Sa Nghị ngủ thiếp Nửa tiếng sau có kết quả xét nghiệm, ngoại trừ lượng tiểu cầu của Bối Bối rất thấp những thứ khác vẫn bình thường, bé con cần uống thuốc để tăng thêm sức đề kháng, bác sĩ còn dặn dặn lại Sa Nghị rằng phải cho bé ăn nhiều đậu phộng, các loại táo đỏ. Ra khỏi bệnh viện, Sa Nghị liền gọi điện báo tin cho mẹ Bối Bối để bà bớt lo lắng, trước tiên đưa Bối Bối về nhà, sau đó suy nghĩ lát rồi gọi điện thoại cho ba. Lúc Bối Bối tỉnh dậy ba mẹ đến, bé nằm giường Sa Nghị nũng nịu chịu dậy. Giấy dán tường phòng Sa Nghị màu xanh da trời, cả bộ ga giường và chăn đều màu xám đậm, bên cạnh giường là chiếc bàn học hình vòng cung rất to, tủ quần áo lớn nhưng lại cao và có khá nhiều ngăn kéo, quần áo đều được xếp gọn gàng. giống phòng Bối Bối có tận hai tủ quần áo to đùng, bình thường, mẹ vừa dọn bé con bày bừa ra. Ông Đồng ôm Bối Bối dậy, sợ bé ngủ được thoải mái nên Sa Nghị giúp bé cởi áo khoác ngoài, lúc ông Đồng mặc quần áo cho Bối Bối, bé còn quên khoe với ba chuyện mình hề khóc khi phải tới bệnh viện, ba vừa hôn vừa nựng Bối Bối. Dương Tiểu Phàn và Ngô Thiến cùng nấu bữa tối, gần đây Dương Tiểu Phàn càng lúc càng cảm thấy Ngô Thiến là người bạn thân đáng kết giao , hai người thường xuyên gọi điện thoại chuyện phiếm hoặc hẹn nhau ra ngoài chơi. Hai người chuyện về chồng, về con cái hoặc về việc làm ăn và mgau cả những chuyện vui trong cuộc sống nữa. Dương Tiểu Phàn rất ít khi xuống bếp, thậm chí có khi ông Đồng còn nấu ngon hơn cả vợ, còn Ngô Thiến chính là tấm gương điển hình về người mẹ, người vợ tốt, bà rất khéo tay và hay trổ tài làm những món ăn ngon. Thời gian này, cơ thể Bối Bối được khỏe nên Ngô Thiến thường xuyên hầm canh cho bé, vì vậy Dương Tiểu Phàn vô cùng cảm động và bắt đầu có ý muốn theo Ngô Thiến học nấu ăn. Sa Nghị ở trong phòng, truy cập Internet, còn Bối Bối ngồi trong lòng . Năm Sa Nghị lên cấp hai ông Đồng mua cho chiếc laptop, ngoại trừ điều kiện được tuột hạng khỏi thành tích trong top 3 những chuyện khác Sa Nghị có thể tự mình quyết định. Sa Nghị là cậu thanh niên rất tự giác, tuy cũng chơi game online, nhưng thành tích của cho tới bây giờ đều đứng trong top 3 của lớp. Ở trường, có vô số bạn nữ thích , khi lên cấp 3 cao 1m74, vả lại cũng hay chủ động chuyện cùng các bạn nữ nên càng khiến trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng cac . Sa Nghị cực kỳ thích các bạn bằng tuổi vì cảm thấy bọn họ luôn tỏ vẻ ngây thơ, chẳng giống Bối Bối của , đơn thuần và tốt đẹp. Sa Nghị nghĩ nếu có thể ở bên Bối Bối mỗi ngày cuộc sống rất tuyệt vời. Bữa tối, bà Sa làm bàn đồ ăn, có cả món sườn kho, cà tím cay mà Bối Bối thích, bé thích tất cả các món chua cay ngọt giống hệt ba, bé tý mà có thể ăn ớt. Nhưng Bối Bối lại rất ghét ăn rau, có lẽ đây là bệnh chung của trẻ con, sáng nào bà Bối cũng phải dỗ dành mãi bé mới chịu ăn ít. Ba mẹ Bối Bối nhận ra con mình thích Sa Nghị, Sa Nghị gắp món gì bé cũng muốn được ăn món đó, Sa Nghị đứng dậy rót nước, bé cũng vui sướng phía sau. Sau bữa tối, Ngô Thiến giữ Bối Bối ở lại nhà mình, vì vừa mới kết thúc ba ngày thi nên Sa Nghị có thời gian rảnh rỗi để chơi với Bối Bối, hơn nữa cửa hàng của Dương Tiểu Phàn còn trong giai đoạn trang trí nội thất, bộn bề nhiều việc, quan trọng nhất là nhà mới trong vòng vài tuần thể để trẻ con ở được, đáng lẽ, ông bà Đồng định tạm thời đưa Bối Bối tới nhà ông bà ở thành phố H. Có điều, bây giờ Ngô Thiến lại chủ động đề nghị để Bối Bối tới nhà họ , do đó ông Đồng bèn nghĩ lại, tuy ông cũng nỡ xa con , nhưng nếu ở nhà Ngô Thiến giữa hai nhà chỉ cách nhau khoảng hai con đường, ít nhất còn có thể gặp Bối Bối mỗi ngày, vì vậy ông đồng ý. Quyết định này của ông khiến Bối Bối rất vui, vì bé có thể ở cùng trai, tâm trạng bé cực kì tốt, ngay cả việc mẹ dặn mỗi tối trước khi ngủ phải uống bình sữa, mỗi buổi sáng phải ăn trứng gà luộc, bé đều đồng ý hết, mà tất cả những thứ đó đều là món Bối Bối vốn thích. Buổi tối ông Đồng lại tới lần nữa để mang thêm quần áo, giày, mũ, vài món đồ chơi … cho Bối Bối, cứ soạn ra soạn vào cuối cùng thành 2 vali to đùng, sợ đồ của người khác Bối Bối dùng quen do đó ngay cả cái cốc và bình sữa bé thường dùng, đến chiếc gối của Bối Bối ông cũng cầm theo. Lúc ôm Bối Bối , ông cảm thấy cực kỳ khó chịu, cứ nghĩ tới chuyện mỗi buổi tối trước khi ngủ được Bối Bối thơm lên môi nữa là ông Đồng lại buồn, ông nghĩ ngày mai nhất định phải nhanh chóng mua máy lọc khí để có thể sớm đón Bối Bối về. Trước khi ngủ, Ngô Thiến tắm rửa cho Bối Bối, bà mở toàn bộ cửa phòng tắm ra, xả nước nóng xuống bồn xong rồi mới bế Bối Bối vào, dù trần trụi ngồi trong bồn tắm lớn bé cũng chẳng hề ngượng ngùng, còn níu lấy Ngô Thiến kể những câu chuyện của riêng mình, kể tới nỗi hưng phấn, bé còn đứng lên biểu diễn cho Ngô Thiến xem. Tắm xong, bà mặc đồ ngủ cho Bối Bối, áo ngủ của bé có hình con gấu, sau khi mặc cả bộ vào trông bé chẳng khác gì chú gấu bé bỏng. Bà vốn định để bé ngủ mình trong phòng dành cho khách, nhưng mà bé sống chết cũng khong chịu, nhất định muốn ngủ cùng Sa Nghị, Ngô Thiến nghĩ Bối Bối mới 6 tuổi, lại ở nơi xa lạ nên có lẽ ban đêm bé sợ, vì thế bà liền bế Bối Bối tới giường Sa Nghị. Sa Nghị tắm rửa xong, vừa vào phòng trông thấy Bối Bối nằm trong chăn đọc sách, bàn tay bé mũm mĩm chống cằm, chân còn nhịp nhịp bên ngoài chăn. Thấy Sa Nghị vào, bé vội vàng bảo ngồi xuống giường kể chuyện cổ tích cho bé nghe. Sa Nghị lau khô tóc xong kéo chăn rồi nằm vào, cơ thể Bối Bối lập tức áp sát , Sa Nghị cảm thấy hít thở có chút khó khăn, tuy rằng chưa trải qua loại chuyện đó, nhưng cũng từng xem vài bộ phim có hạn chế lứa tuổi, đầu óc Sa Nghị bây giờ rất hỗn loạn, nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn nà của Bối Bối, bé con lúc này là mê hoặc lòng người, trong lòng khó chịu như bị mèo cào vậy. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết “Bối bối! Bối bối!”Bên tai không ngừng truyền tới tiếng gọi đầy lo lắng, Đồng Dư Bối dần dần tỉnh lại, cô bé lập tức cảm thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân mệt mỏi. Một đôi tay ấm áp đặt lên trán Đồng Dư Bối, thấy Bối Bối mở mắt mới thở phào nhẹ nhõm “Bối bối, con làm mẹ sợ chết mất, đầu còn đau không, con ngủ cả ngày rồi đấy”.“Mẹ, Bối Bối nhức đầu quá” Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nhăn lại, cánh tay bé bỏngmũm mĩm quơ loạn trong không trung, từng chỗ lỗi lõm trên mu bàn taythật đáng yêu.“Ngoan nào, Bối Bối bị sốt đấy mà, uống thuốc rồi sẽ không đau nữa” Mẹ cô bé đặt cánh tay nhỏ bé không nghe lời của Bối Bối vào trong chăn, trông thấy ánh mắt Bối Bối đảo khắp nơi, bà liền cười hỏi “Bối Bối đang tìm ba à? Mẹ vừa gọi điện thoại cho ba, ba con sẽ lập tức trở về, Bối Bối đừng sợ.”Bà Đồng nghĩ con có lẽ đã đói bụng “Bối bối, con ngủ cả ngày rồi, mẹ đã nấu cháo sò biển mà con thích nhất, mất khánhiều thời gian để ninh đó, mẹ sẽ bưng cháo tới cho con.” Vừa nói vừađắp thêm một cái chăn mỏng cho Bối Bối, sau đó bà mới xoay người đi vào Dư Bối cọ mặt vào chăn, chăn ga tràn ngập hương vị của ánh nắng mặt trời, rất trong lành, rất ấm áp, Bối Bối thích cảm giác chăn mềm mại được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp. Đầu vẫncòn mơ hồ, ba cũng không ở đây, nhớ ba quá đi, ba mà ở đây thì ba sẽ hôn nhẹ Bối Bối để an ủi và để Bối Bối ngồi trên bụng ba đánh Đồng bưng một cái khay lớn đi vào, trên khay là một chén cháo sò biển nhỏ cùng một bình sữa mà Bối Bối hay dùng, Bối Bối tuy đã sớm cai sữa, nhưng cô bé vẫn không chịu cầm cốc uống nước, bà Đồng cũng muốn uốn nắn Bối Bối, nhưng mà mỗi khi Bối Bối ôm bình sữa thì con bé nhất quyết không buông, đôi mắt ửng hồng vô tội, bà cũng không đành lòng đành chiều con bé vậy, mọi người cũng quen thói cho nên đến bây giờ Bối Bối đã 6 tuổi vẫn còn bú bình. Bà Đồng đặt cái khay lên tủ đầu giường, cầm bình sữa thử độ ấm, thấy vừa đủ rồi mới đưa cho Đồng Dư Bối, bà nói “Bối Bối, uống nhiều sữa một chút để tăng thêm sức đề kháng. Uống xong rồi mẹ đút cháo cho con ăn”.Vừa đút cho Bối Bối gắng gượng ăn vài muỗng cháo sò thì bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Bối Bối rùng mình chui vào trong chăn, cái mông nhỏ trong chăn chổng lên thật bước vào cửa là ông Đồng, ông có đôi mắt to với hàng lông mày rậm, cao1m85, ông mặc một bộ cảnh phục trông rất đẹp trai, tháng này thành phố S có một vị lãnh đạo mới được điều về từ thành phố H, vị lãnh đạo nàytinh thần rất hăng hái, gần 40 tuổi mới có được một cô con gái, cô bénày đương nhiên trở thành tiểu bảo bối của ông, ông mua một căn hộ khoảng 150 mét vuông ở thành phố S, sau khi sửa sang xong thì đưa Bôi Bối tới ở, chưa ở được 2 tuần thì Bối Bối lên cơn sốt, doạ ông Đồng sợ chết thuận tay cởi mũ cảnh sát đưa cho vợ đứng bên cạnh, rồi ngồi xuống mép giường, ông bế Đồng Dư Bối từ trong chăn ra, ôm vào trong lòng, đau thương nói “Bé con, đã đỡ chút nào chưa, cũng tại ba bận rộn, nên bé con vừa tỉnh cũng không nhìn thấy ba, bé con của ba có giận không ”.Bối Bối lầm bầm rồi vòng tay ôm lấy cổ ba, sau đó vùi mặt vào trong lòng ông, rầu rĩ gọi một tiếng “Ba ba”.Cơ thể của người đàn ông thoáng run “Bé con, ngoan, xem kìa ngay cả sứcnói chuyện cũng không có, buổi tối ba dẫn con ra ngoài ăn cơm, ba sẽ bồi bổ cho con thật khoẻ mạnh, được không”. Ông Đồng dè dặt thương lượngchọc Đồng Dư Bối phải nở nụ cười, rồi cô bé nặng nề gật Đồng nhìn thấy Bối Bối cười, cũng vui vẻ trêu ghẹo Đồng Dư Bối “Mẹ ghen tị quá, Bối Bối chỉ thích ba, không thích mẹ.” Đồng Dư Bối nghiêng đầu nhìn bà Đồng, khẩn trương nói “Bối Bối cũng thích mẹ”.“Được rồi được rồi, để Bối Bối ngủ tiếp đi, một lát nữa chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm”. Ông Đồng nhẹ nhàng vỗ lưng Đồng Dư Bối, bế cô bé đặt trên giường, Đồng Dư Bối không hề muốn đi ngủ một chút nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe ông Đồng ngâm nga hát ru dỗ mình ngủ, Bối Bối nắm lấy tay ông Đồng thật chặt, giống như chỉ có như vậy mới mới khiến bé có cảm giác an một lúc lâu, ông Đồng cảm thấy tiếng hít thở của Bối Bối đã yên ổn, dường như con bé ngủ say thì ông mới nhỏ giọng nói chuyện với bà Đồng“Công việc thu xếp ổn thoả chưa, anh về sớm như vậy người khác sẽ không nói gì chứ?” bà Đồng hạ giọng Đồng vươn tay xoa khuôn mặt nhỏ bé của Bối Bối, “Không sao, anh nói với lão Vương rằng Bối Bối bị ốm, ông ta liền cho anh về luôn. Ôi, Bối Bối của anh bé bỏng như vậy, sức đề kháng cũng kém thế này, vừa chuyển đếnđây liền ngã bệnh, chẳng lẽ phong thuỷ có vấn đề?” Mỗi lần đụng đếnchuyện của Bối Bối thì đầu óc ông Đồng liền trở nên hồ đồ, bây giờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Bối Bối vì phát sốt, trong lòng ông không khỏi đau Đồng giúp ông Đồng thay cảnh phục, vừa vỗ vạt áo vừa nói “Đừng đoán mò, anh cũng mê tín hay sao, Bối Bối vừa tới chưa thích ứng là chuyện bình thường, qua một thời gian ngắn sẽ quen thôi”.Ông Đồng ngăn lại bàn tay đang phủi quần áo của bà Đồng “Bối bối đang ngủ đấy, đừng phủi, sẽ có bụi”. Bà Đồng treo quần áo lên giá, tiện thể dọn dẹp luôn cái bát nhỏ của Bối Bối.“Tĩnh Thừa, anh nói xem, có phải chúng ta chuyển vào đây sớm quá hay không,mẹ em nói nhà mới được trang hoàng tốt nhất saubốn tháng hẵng dọn vào ở, mà chúng ta thì chỉ vừa sửa sang được một tháng”, Dương Tiểu Phàn càngnghĩ càng cho rằng có thể đây là nguyên nhân làm cho Bối Bối phát sốt. Từ nhỏ sức khoẻ của Bối Bối rất tốt, cũng không bệnh gì, tại sao có thể đột nhiên thay đổi nơi ở thì ốm chứ.“Anh nghĩ nên mời người ta đến kiểm tra thử xem, nếu thật sự có chuyện gì,hai chúng ta mạnh khoẻ thì không sao cả, nhưng đừng để ảnh hưởng đến Bối Bối của anh.” Đồng Tĩnh Thừa cũng cảm thấy vợ nói có lý bèn vội vàng lấy di động gọi cho thư ký, nhờ anh ta mời người đến kiểm tra nhà mới.“Đúng rồi cứ kiểm tra cho chắc,hôm qua Bối Bối còn nói với em là phòng có mùi khó ngửi, trẻ con đối với những chuyện này rất nhạy cảm, Bối Bối chắc không nói sai đâu”, trong lòng Dương Tiểu Phàn cho rằng Bối Bối tuyệt đối không nói chồng lại tán gẫu vài chuyện riêng tư, thấy thời gian không còn sớmliền cùng nhau sửa sang thu dọn mọi thứ xuống dưới, Dương Tiểu Phàn đemhành lý chuyển vào phòng ngủ của Bối Bối, những thứ này đều là của cô Tiểu Phàn rất thích diện cho con gái mình, cũng không tiếc mua cho Bối Bối này nọ, trước tiên là dọn dẹp hành lý tiện thể đếm giày, riêng giày dép mùa xuân của con bé đã hơn hai mươi đôi. Bối Bối lớn lên xinh đẹp, mắt hai mí to tròn, con ngươi đen láy giống như đeoáp tròng, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn mũm mĩm ai nhìn cũng đều muốnnựng vài cái, đặc biệt là lỗ tai Bối Bối, phần trên nhọn giống hệt tiểu tinh linh, khi dẫn Bối Bối đi trên đường mọi người đều quay đầu lại Tiểu Phàn mở một shop quần áo tên là “Love Baby”, kiểu chữ Rome màu đen kết hợp với nền xanh da trời, đơn giản lại đẹp, cửa hàng trang hoàngtheo phong cách dân dã, quần áo trong cửa hàng đều được nhập từ Hànquốc, đi kèm quần áo là vô số phụ kiện đẹp mắt, điện thoại kiểu retro,từng chiếc giá quần áo, từng chiếc cửa kính nhỏ đều được sơn màu xanh da trời, sau đó treo một cái rèm kiểu công chúa hình gấu Teddy mà Bối Bối yêu thích. Không tính tới chi phí trang hoàng cửa hàng thì “LoveBaby”của Dương Tiểu Phàn làm ăn vô cùng tốt, bà cũng xây dựng chế độ hội viên, rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến Love Baby, sau đó trở thành khách hàng quen thuộcSau khi Love Baby đi vào quỹ đạo,Dương Tiểu Phàn liền tìm vài chị em hợp ý lập thành một hội, sau đó mởthêm 2 chi nhánh ở thành phố H. Lần này, chồng được điều tới thành phố S làm cục trưởng công an, Dương Tiểu Phàn liền từ bỏ chuyện làm ăn đểtheo chồng, bà còn chuẩn bị khỏa sát và mở lại chi nhánh cửa hàng LoveBaby tại thành phố dọn quần áo cho Bối Bối xong xuôi thì đã 5 giờ hơn, bà đánh thức Bối Bối dậy, để cùng cả nhà chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.“Mẹ, con muốn mặc bộ màu đỏ kia.” Dương Tiểu Phàn cầm chiếc váy satanh mỏng màu đỏ thay cho Bối Bối, lại sợ buổi tối Bối Bối lạnh nên mặc thêm cho con một chiếc áo lót bên trong màu đen, rồi đi vào chân Bối Bối một đôi giày da đen phối với ngọc trai trắng, càng nhìn càng thấy con bé thật xinh đẹp, bà không nhịn được hôn Bối Bối hai Bối cũng cười hì hì hôn lại mẹ, bĩu môi nói “Con yêu mẹ nhất ”. Dương Tiểu Phàn vuốt mái tóc dài, mượt mà của Bối Bối,búi tóc cho Bối Bối thành cây nấm, cài thêm cái nơ con bướm màu đỏ cho Bối Bối, trông cô bé chẳng khác gì một tiểu thiên khi Bối Bối ăn mặc thật đẹp, liền chạy ào ra ngoài tìm ba, “Ba, ba nhanh lên, mau đến xem cục cưng của ba có đẹp không”.Đồng Tĩnh Thừa nghe thấy tiếng hét của Bối Bối, vội vàng từ thư phòng đi ra, thấy bối bối liền ôm lấy giơ lên cao “Bối Bối của ba thật xinh đẹp, con là tiểu công chúa xinh đẹp nhất thế giới”, vừa nói vừa cọ ria mép lên khuôn mặt nhỏ bé của Bối Bối, làm cho cô bé cười sằng Tiểu Phàn thay quần áo xong đi ra đỡ lấy Bối Bối “Hai ngươi đừng làm ồn nữa, Bối Bối vừa thay quần áo đấy, coi chừng làm bẩn váy con” Đồng Tĩnh Thừa sửa sang váy lại cho Bối Bối rồi vung tay lên,”Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Đồng Tĩnh Thừa đậu xe ở trước cửa “Nhà hàng hạnh phúc” liền có bảo vệ nhanh chóng chạy lại mở cửa xe, Đồng Tĩnh Thừa đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi một tay ôm Bối Bối một tay đắt Dương Tiểu Phàn đi vào Tiểu Phàn mới 29 tuổi, bà và Đồng Tĩnh Thừa cũng xem như chồng già vợ trẻ, bà rất xinh đẹp lại vừa biết cách ăn mặc, sợi dây cuốn tóc buông trên bờ vai, áo sơ mi kết hợp với áo len vintage thêu hoa cộng thêm chân váy hoa dài, vừa bước vào nhà hàng bọn họ đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, chỉ có điều những ánh mắt này đều đặt trên người Bối Bối, thầm khen ngợi cô bé này thật giống thiên sứ nhà định đi tới phòng vip, nhưng chưa đi được mấy bước, ông Đồng lại gặp được bạn học cũ.“Ông Đồng hả, nghe nói ông được điều tới đây, tôi còn định hai hôm nữa đi gặp ông đó.” Sa Hạo Khang vừa vỗ vai ông Đồng vừa nói “Đây là Bối Bối đúng không, xinh xắn quá, nào có thô kệch giống ông, may mà con bé giống em dâu, ha ha”.Đôi mắt Bối Bối mở to tò mò nhìn ông chú này, Sa Hạo Khang thấy Bối Bối chăm chú nhìn mình thì trong lòng vui vẻ, ông bế Bối Bối lên. Đồng Tĩnh Thừa gặp bạn học cũ cũng rất xúc động, mọi người đều bận rộn ở những thành phố khác nhau với công việc riêng, mấy năm rồi chưa gặp nhau, nghe nói ông bạn này vừa thăng chức thành phó giám đốc, ông thật lòng mừng cho vậy Sa Hạo Khang liền mời mọi người cùng nhau ăn cơm, Sa Hạo Khang đến nhà hàng trước, vợ ông đang gọi món ăn còn ông thì ra ngoài đi vệ sinh, không ngờ lại gặp được bạn học cũ, ông ôm Bối Bối về phòng vip của mình, vừa mở cửa liền la lên “Ngô Thiến, không phải em luôn muốn có một đứa con gái sao, xem này, anh bế về cho em nè”.Vợ Sa Hạo Khang là Ngô Thiến, vừa tròn bốn mươi tuổi nhưng bà chăm sóc nhan sắc rất tốt, đang xem thực đơn thì bà ngẩng đầu lên, thấy chồng bế một cô bé giống như búp bê trong tay, bà đang định hỏi xem là ai thì thấy vợ chồng Đồng Tĩnh Thừa bước vào, bà liền kéo con trai đứng lên chào này Bối Bối mới để ý rằng trong phòng còn có người, cô bé nhìn chằm chằm anh trai kia, bé cảm thấy anh trai này thật là đẹp mắt, mũi đẹp, tóc xoăn tự nhiên, thích thật đấy. Bối Bối không sợ người lạ, bé vươn cánh tay nhỏ bé mũm mĩm kéo tóc anh Bối vừa bước vào thì Sa Nghị đã trông thấy bé, rất khó để miêu tả cảm giác của anh khi nhìn Bối Bối, anh chỉ cảm thấy sống trên đời này 14 năm cũng chưa gặp qua cô bé nào đáng yêu hơn Bối Bối, cô bé mặc váy satin mỏng đỏ thẫm giống như một con búp bê hạnh phúc. Bối Bối ngồi trong tay ba anh, Sa Nghị đột nhiên có chút ghen tỵ, anh không muốn người khác chạm vào bé con thiên sứ. Thấy bàn tay nhỏ bé của Bối Bối vươn về phía mình, Sa Nghị liền nắm thật chặt rồi chăm chú, dịu dàng nhìn Bối người lớn mới phát hiện động tác mờ ám của hai đứa trẻ, Sa Hạo Khang thấy con mình nhìn chằm chằm Bối Bối liền thẳng thắn cười nói “Nhìn con kìa, bình thường lạnh lùng chẳng thèm quan tâm tới ai, hôm nay xem ra Bối Bối có thể khống chế con được rồi, rồi xem con còn kiêu ngạo không, ha ha”.Sa Nghị không thèm để ý tới lời chế nhạo của ba, nhưng anh lại quay ra chào ba Bối Bối. Lúc hai nhà ngồi vào bàn, Bối Bối la hét muốn được ngồi cùng anh trai, Dương Tiểu Phàn không yên lòng liền ôm Bối Bối tới ngồi cạnh Sa Nghị nhưng Bối Bối lại không chịu, giãy dụa muốn một mình một ghế cơ.“Để cho bọn nhỏ ngồi cùng nhau đi, không sao đâu, Sa Nghị sẽ chăm sóc Bối Bối “, Ngô Thiến mở lời giải vây, bà rất thích cô bé hoạt bát đáng yêu này, Sa Nghị nghe mẹ nói như vậy cũng gật đầu thật mạnh, còn đưa tay tiếp lấy Bối Bối từ trên tay mẹ cô bé rồi buộc yếm lên cổ giúp Bối trước đến giờ, Bối Bối chưa từng tiếp xúc với anh trai nào lớn tuổi như anh, bình thường ngoài ba mẹ thì cô bé chỉ hay chơi với cô bảo mẫu, sau đó là ông bà nội, cô bé tò mò sờ sờ ngón tay đang giúp mình buộc yếm, lại còn bỏ vào trong miệng cắn một cái, cảm thấy không thể ăn được liền nhè ra, sau đó cho ngón tay của mình vào miệng Nghị cảm giác khi ngón tay mình bị đầu lưỡi nhỏ nhắn của Bối Bối liếm quanh một vòng thì trái tim cũng muốn tan ra, sợ Bối Bối cắn ngón tay mất vệ sinh sẽ ngã bệnh, anh chàng vội vàng nói “Bối bối đừng cắn ngón tay sẽ đau bụng đó ”.Đồng Tĩnh Thừa gặp lại bạn cũ sau nhiều năm không liên lạc đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói, thoải mái vừa ăn uống vừa tán gẫu, Dương Tiểu Phàn ngồi cạnh Ngô Thiến, hai người phụ nữ cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu gặp là trước khi sinh Bối Bối nhìn ngón tay toàn nước bọt của mình rồi nhân lúc mọi người không chú ý đưa vào miệng Sa Nghị, còn cười ha hả “Cho anh ăn nè, như thế Bối Bối sẽ không bị đau”.Sa Nghị buồn cười cầm giấy ăn lau sạch sẽ bàn tay nhỏ bé của Bối Bối, rồi đưa lên miệng hôn hai cái “Bối Bối đi nhà trẻ chưa” Sa Nghị hỏi“Em không thích nhà trẻ” vừa nhắc tới đi nhà trẻ thì Bối Bối liền cau mày, cô bé không thích các bạn ở nhà trẻ lúc nào cũng nhéo mặt mình, lại còn làm bẩn quần áo của mình nữa, ai không giữ gìn sạch sẽ thì không phải là đứa bé thành phố H, Bối Bối thường được bà nội trông. Bà nội không nỡ để đứa trẻ còn nhỏ như vậy đi nhà trẻ, bà sợ Bối Bối không thích ứng được, sợ con bé bị ăn hiếp, bình thường rất hay xảy ra tình trạng, bà vừa tiễn Bối Bối vào nhà trẻ thì lập tức liền đón Bối Bối ra. Về sau người nhà thống nhất, Bối Bối còn bé, hơn nữa ông nội cũng là giáo sư đại học có thể dạy vỡ lòng cho Bối Bối tại gia, thế là không bắt Bối Bối phải đi nhà trẻ nữa.“Vậy Bối Bối nói cho anh nghe xem bình thường Bối Bối thích làm gì?” Bối Bối vừa thấy có người bằng lòng nghe bé kể chuyện thì lập tức tràn đầy sức sống, vội vàng vịn ghế, muốn đứng trên đùi Sa Nghị, Sa Nghị liền ôm Bối Bối đặt lên đùi người mặt đối mặt, Bối Bối vừa nghịch nút áo sơ mi của Sa Nghị vừa nói “Bối Bối thích Teddy, anh có biết Teddy không, chính là bé gấu đó. Đại Hoàng nhà em màu vàng nhé, nó là cùa chú út tặng em, nó to như vậy nè”.Bối Bối còn vui sướng khoa tay múa chân “Bối bối còn thích chó con nữa, chỉ chó con thôi chứ không thích chó lớn vì chó lớn biết cắn người. Em nói cho anh nè, cái ông ở dưới nhà em nuôi một con chó to lắm, hễ thấy Bối Bối là nó lại nhào vào, ông nói nó thích em nên mới nhào vào người em nhưng em lại không thích nó, anh thích nó không?”Sa Nghị nhìn Bối Bối bĩu môi thật đáng yêu, thấy Bối Bối hỏi anh liền đáp “Nó làm Bối Bối ngã, anh cũng không thích nó”.“Hì hì, anh cũng thích chó con à. Nhà dì Hai có một con chó con rất đáng yêu, nó còn biết làm nũng với Bối Bối, nhưng mà mẹ lại không cho em nuôi.” Nói xong, Bối Bối bĩu môi, lại còn nghiêng đầu kéo váy mẹ “Mẹ, về nhà mẹ cho con xem Chú hổ khéo léo’ nhá”. Bối Bối rất thích xem “Chú hổ khéo léo”, nhất là mấy cô bé thỏ, ông bà Đồng cũng thấy nội dung của chương trình hoạt hình này không tệ, có thể bồi dưỡng cho Bối Bối những thói quen tốt, vì thế liền mua cho con trọn bộ “ Chú hổ khéo léo”.Dương Tiểu Phàn đang nói chuyện vui vẻ với Ngô Thiến, Ngô Thiến đối với thành phố S rất quen thuộc, còn Dương Tiểu Phàn đang muốn mở chi nhánh ở đây, nên bà đã đưa ra rất nhiều đề xuất, còn hứa cùng đi với Dương Tiểu Phàn. Ngô Thiến là giáo viên ngữ văn cấp 2 nên khá rảnh Tiểu Phàn nghe thấy con gái hỏi thì đáp vài câu, rồi lấy một chiếc bình sữa từ trong túi ra, sau đó hỏi Bối Bối “Con khát nước không, mẹ lấy nước trái cây cho con uống nhé?”Bối Bối nói khá nhiều nên đã khô cả miệng, bé bèn giục mẹ mau lấy nước trái cây cho mình, Sa Nghị đang chuẩn bị ra ngoài phòng tìm nhân viên phục vụ nên gọi bà Đồng “Dì ơi, để con đi cho”.Bối Bối thấy Sa Nghị định ra ngoài nên cũng muốn đi theo “Mẹ, con cũng đi nữa “ Một tình yêu đẹp từ thời ấu thơ để lại nhiều ấn tượng và kỷ niệm trong cô. Truyện Bảo Bối Sa Gia của tác giả Sa Gia Tiểu Bối là một câu chuyện ngôn tình - Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối , xa xưa về quá trình trưởng thành của cô bé ấy. Từ thuở bé được cậu thiếu niên nọ nhất kiến chung tình, một lòng che muôn vạn người lại có một cô bé. Cô bé ấy được chiều chuộng, cô bé ấy luôn rạng rỡ. Nhìn thì có vẻ chẳng có gì chông gai, nhưng bạn đã từng thấy có sự trưởng thành nào mà không trải qua những vấp ngã chưa? Và trong tình yêu cũng vậy, cần một chút sống gió để tình yêu thêm đẹp, mời các bạn tiếp tục theo dõi truyện nhé. Xem thêm Lạc Dạ Vũ thấy Sa Nghị thật sự tức giận, bèn cười xấu xa “Được rồi, tớ đi”, lại còn thò tay muốn xoa mặt Bối Bối, nhưng chưa kịp chạm tới thì đã bị Sa Nghị gạt tay ra, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta “Không được có ý gì với Bối Bối”.Trông thấy con nhặng đáng ghét đi rồi, Sa Nghị mới bắt đầu đút cơm cho Bối Bối, lần đầu tiên cô bé tới căn tin ăn nên cảm thấy vô cùng mới lạ, thỉnh thoảng lại chỉ vào món nào đó nói muốn ăn. Sa Nghị lấy hai khay đồ ăn không giống nhau để cô bé có thêm sự lựa chọn.“Nghị, cô bé này là ai vậy?” Một giọng nói mềm mỏng truyền tới từ phía sau lưng Sa Nghị, anh chẳng buồn nhúc nhích, cũng chẳng buồn nhìn. Bối Bối vịn bả vai Sa Nghị nhìn ra phía sau.“Ngoan, ăn rau nào” Sa Nghị ôm lấy Bối Bối, để cô bé ngồi lại xuống đùi mình, rồi lấy khăn tay lau dầu mỡ dính đầy cái miệng xinh xắn của béBị phớt lờ, mỹ nữ kia cực kỳ tủi thân, cô ta tự an ủi rằng chẳng qua do Sa Nghị không nhìn thấy mình mà thôi, vì vậy, cô ta ngồi vào vị trí đối diện Sa Nghị và Bối Bối thì thấy anh đang cưng chiều đút cơm cho Bối Bối, cô ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt này xuất hiện ở Sa Nghị, anh lúc nào cũng lạnh lùng, có người tới nói chuyện, nếu tâm trạng anh tốt thì sẽ gật đầu tỏ ý rằng mình đã nghe thấy, còn nếu tâm trạng anh không tốt, thì người đó chờ mà xấu hổ nghị làm cho Vũ Nguyệt cảm thấy vô cùng thất bại, cô ta coi như khá xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi gần như hoàn hảo của cô ta. Ngay từ cấp 1 cô nàng đã bắt đầu trang điểm, vì vậy cô ta trông nổi bật hơn hẳn so với những cô bạn ngây ngô cùng tuổi, người theo đuổi cô ta rất đông, có điều cô ta chỉ cảm thấy có hứng thú với Sa Nghị, cô ta thích tính cách lạnh lùng của anh, đây chính là hình mẫu bạch mã hoàng tử mơ ước trong lòng đầu, Vũ Nguyệt cho rằng chỉ cần mình ngầm tỏ ý thì Sa Nghị chắc chắn sẽ giống hệt các cậu con trai khác, bám dính lấy cô ta, nhưng mà bất kể cô ta làm gì cũng đều không thể khơi gợi một chút xíu hứng thú nào nơi anh, tới tận bây giờ, Sa Nghị cũng chỉ nói với cô một câu “Bạn học, phiền bạn nhường đường”. Vũ Nguyệt thật không thể lý giải nổi, chẳng lẽ Sa Nghị là gay sao?Nhưng bây giờ, thấy cách mà Sa Nghị đối xử với cô bé ngồi trong lòng anh, cực kỳ nuông chiều, cực kỳ thận trọng, thì cô ta mới hiểu, không phải Sa Nghị không biết dịu dàng, mà phải xem đối tượng là ai, bé con kia có lẽ là em gái của anh, Vũ Nguyệt quyết định thay đổi chiến lược, trước tiên phải hạ gục cô em gái, sau đó từng bước tiếp cận Sa Nghị, đến lúc Sa Nghị thuộc về mình rồi thì những nữ sinh nông cạn xung quanh đây sẽ cực kì hâm mộ cô ta! Vũ Nguyệt âm thầm tính Nguyệt thân mật nhìn Bối Bối “Em gái của anh thật xinh đẹp, nói cho chị biết em tên gì nào”Miệng Bối Bối đang nhồm nhoàm nhai trứng chưng mà Sa Nghị vừa đút, nghe thấy chị gái kia nói với mình, bé còn chưa nuốt đã mở miệng nói, kết quả bị sặc một cách hoa lệ, ho khù khụ tới nỗi chảy nước mắt. Sa Nghị gấp gáp để bát cơm xuống ôm chặt Bối Bối, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé “Bối Bối, đỡ hơn chưa, lần sau khi ăn cơm, em không được nói chuyện với người lạ nhé”Gò má Vũ Nguyệt lúc trắng lúc hồng, một lát sau, Bối Bối mới ngừng ho khan, “Anh, Bối Bối bị sặc” khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân nhìn chằm chằm Sa Nghị, “Cục cưng anh biết, anh biết” Sa Nghị yêu thương vỗ về tóc cô.“Bối Bối no rồi, không ăn nữa”. Thấy Bối Bối ăn còn thừa một ít nên Sa Nghị xử lý nốt chỗ đồ ăn còn lại vào bụng, sau đó dẫn Bối Bối đi tìm bà Sa để ngủ còn Vũ Nguyệt bị bỏ rơi ở sống tiểu học của Bối Bối bắt đầu từ đây, cô bé cũng bắt đầu dọn về nhà ở, việc này khiến cho ông Đồng, người đã phải cách xa bé con mấy ngày rất vui vẻ, đêm nào trước khi đi ngủ, hai cha con cũng ôm ôm hôn quy mà nói Bối Bối rất thích đến trường, có nhiều bạn nhỏ chơi cùng bé,vậy mà ông đồng còn sợ Bối Bối đi học buồn chán nên mua cho bé một cái ipad để bé mang theo, ông nói với bé cưng “Không muốn nghe giảng thì đừng nghe, ba đã cài rất nhiều trò chơi trong máy, con bật lên chơi chắc chắn sẽ rất thích”, Chính vì lý do này mà Bối Bối trở thành bạn nhỏ được hoan nghênh nhất trong lớp, tiết học buổi chiều nào cũng có vô số bạn vây quanh cô bé để tranh giành được chơi ipad, Bối Bối cũng vô cùng hào phóng, ai mượn đều cho. Trong giây lát, các bé học sinh lớp 1A3 càng trở nên sôi nổi, cũng hăng hái đi học hơn khiến chủ nhiệm lớp cực kỳ vui vẻ. Đợt lựa chọn ban cán sự vào học kỳ hai, Bối Bối có nhiều phiếu nhất nên được bầu làm lớp khi ông Đồng biết tin này bèn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, “Đúng là cha nào con nấy, con gái của Đồng Tĩnh Thừa đương nhiên là một đứa trẻ tài hoa rồi!” ông Đồng rất hưng phấn, mua 40 miếng bánh gato, rồi sai người đưa đến trường học để Bối Bối chia cho các bạn, coi như giúp cô bé đặt nền móng tốt trong lòng quần chúng. Hành động này của ông dẫn tới việc trong vòng 5 năm,Đồng Dư Bối đều được bạn học bầu làm lớp trưởng, bé còn trở thành một lớp trưởng huyền thoại, đương nhiên việc này để sau hãy vòng một năm, Bối Bối và mẹ, bà Dương Tiểu Phàn đã trở người nổi tiếng trên mạng Internet. Nguyên nhân là thế này, Dương Tiểu Phàn muốn ghi lại quá trình trưởng thành của Bối Bối bằng một phương thức đơn giản, vì thế bà lên mạng tra được trang web làm cha mẹ – “BabyTree”. “BabyTree” là trang web về nuôi dạy con cái, các ông bố bà mẹ có thể thông qua trang web tạo cho mình một blog riêng, ngày nào bà cũng đăng tin tức của Bối Bối trên đó, trang web này còn hay tổ chức các hoạt động gia đình theo định kỳDương Tiểu Phàn đặt tên blog là Mẹ Dư Bối, ban đầu bà chỉ đơn thuần post nhật ký, ghi lại những điều thú vị cũng như một ngày sinh hoạt của Bối Bối, khách viếng thăm nhật ký tại blog cũng không sau đó, Dương Tiểu Phàn mua một cái máy ảnh cơ và bắt đầu chụp ảnh Bối Bối, bé con rất ăn ảnh, không hề luống cuống, mỗi lần rửa ảnh lại thấy Bối Bối đẹp một kiểu khác nhau, hoặc hoạt bát hoặc yên tĩnh hoặc tức giận hoặc khóc thút thít, trông bé hồn nhiên không hề giả tạo, dần dần khách viếng thăm blog càng ngày càng nhiều.“BabyTree” có bảng xếp hạng các blog hấp dẫn nhất ở trang đầu, không quá 1 tháng, blog của bà đã đứng đầu bảng, hàng nghìn bạn bè để lại lời nhắn. Nhất thời, blog nhật ký của Mẹ Dư Bối trở thành blog được quan tâm nhất. Theo lời nhắn mới nhất trên nhật ký của Bối Bối, blog ai càng nổi tiếng thì thứ hạng sẽ càng caoDương Tiểu Phàn thật không ngờ số lượng người ghé thăm nhiều đến vậy, thường thì bà vừa mới đăng ảnh của Bối Bối lên thì đã có rất nhiều bà mẹ nhắn lại ở dưới hỏi quần áo của Bối Bối đặt mua ở đâu, bình thường Bối Bối hay dùng dầu gội đầu nhãn hiệu nào mà mượt thế, câu được hỏi nhiều nhất chính là Mẹ Bối Bối làm thế nào mà lại nuôi được cô con gái giống thiên sứ tới mọi người yêu thích Bối Bối, trong lòng Dương Tiểu Phàn rất hưng phấn, bà còn đặc biệt viết một bài giới thiệu về cách phối đồ cho Bối Bối, bài đó vừa đăng được 10 phút thì lập tức trở thành chủ đề được quan tâm hạng nhất trong bảng xếp hạng. Dương Tiểu Phàn thấy mọi người thích đọc những gì mình viết cho nên rất chịu khó cập tuần, Bối Bối tới cửa hàng Love Baby chơi, bé rất thích con ngựa bập bênh trong tiệm của mẹ, bé chơi đến quên trời quên đất. Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn DĐ Lê Quý ĐônTrạng thái Đang raSố chương 8Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Hiện đạiChuyển ngữ Colin Beta Vin Bìa ColinTrong một vạn người lại có một người chưa từng nếm mùi chông gai của thời kỳ trưởng gái ấy được chiều chuộng, khiến cô lúc nào cũng luôn rực rỡ. Nhưng bạn có thật sự tin rằng cô chưa bao trải qua những chông gai?Đây là một câu chuyện xoay quanh sự trưởng thành của một cô bé. Ngay từ thuở nhỏ cô đã được một cậu thiếu niên nhất kiến chung tình, sẵn sàng vì cô mà ngăn cản tất là người lạnh lùng ít nói nhưng khi đối mặt với cô anh hoàn toàn khác. Vì vậy cô có một nhật ký trưởng thành hết sức hạnh phúc tại Sa gia.

bảo bối của sa gia